XtGem Forum catalog
Kẻ phản diện

Kẻ phản diện

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện dài tập

Lượt xem: 3212414

Bình chọn: 8.00/10/1241 lượt.

t của Baekhyun giờ đây còn lạnh hơn băng tảng.Khó có thể tin được đôi mắt ươn ướt hút hồn người ấy lại có thể trở nên buốt giá đến vậy.“Cám ơn con,” Byun Min Hyun.nhẹ nhàng đáp, mắt nhìn cậu một lúc rồi vội quay đi trong đau khổ. Ông dợm chân toan rời khỏi.Baekhyun níu áo ông lại, khi đã mặt đối mặt với ông, cậu nở một nụ cười chua chát. “Sao thế? Không nhìn thêm chút nữa? Sợ khuôn mặt này lắm à?”Byun Min Hyun chỉ nhắm mắt, thở dài rồi kéo nhẹ tay lại. Ông quay mặt bước đi thật nhanh.Ở đằng sau, Baekhyun đợi đến khi bóng lưng ông chuẩn bị khuất sau ngõ rẽ cuối hành lang, mới cay độc nói.“Thật đáng tiếc. Tôi càng lớn thì nhìn càng giống bà ấy.”Rồi đóng sập cửa lại. CHƯƠNG 9: CƯỠNG HÔNThế là anh đùng đùng bước đến bên cậu, nắm tay cậu lôi đi xềnh xệch, rồi thô bạo đẩy cậu vào sát một thân cây.Baekhyun còn chưa hiểu chuyện gì đang xảy ra thì Park Chanyeol đã vục mặt xuống hôn cậu. Nụ hôn sâu và chiếm hữu. Ào ào như bão vũ. Nóng như nham thạch sôi sục.Đến mãi tận về sau, Baekhyun vẫn không thể hiểu nổi, tại sao người ta lại toàn chọn “xử” nhau trong WC?“Đi hết rồi à?”Cậu bé tóc nâu với gương mặt thiên thần bình thản lên tiếng hỏi lớn. Không một ai trả lời.Nhanh thoăn thoắt như một chú sóc, cậu leo lên bồn cầu; rồi như một diễn viên xiếc chuyên nghiệp, luồn mình qua khe hở phía trên buồng vệ sinh tuột xuống. Tay phủi cho quần áo thẳng thuốm, cậu ngoái đầu lại nhìn cánh cửa bị những miếng ván gỗ đóng đinh chi chít, đôi môi mọng bắt đầu cong lên.“Gì chứ? Coi phim nhiều quá nên điên cả lũ.”Chuông điện thoại vang lên, cậu lôi ra điện thoại được. giấu kỹ lưỡng ở tất. Chưa kịp nói gì thì đầu dây bên kia Sulli đã mắng chửi xối xả.“Quỷ sứ! Mày làm gì sáng giờ không bắt máy? Và tự nhiên tại sao sáng nay lại SMS cho tao cái số này? Cái số cũ của mày đâu?!!”Baekhyun liếc nhìn về phía cánh cửa đóng ván, nhún vai. “Không rõ, chắc giờ này đã trôi xuống cống nước thải nào đó.”“???”“Không cần hiểu đâu. Nói chung tao ổn. Không có gì đáng lo. Xem như đổi điện thoại đi.”Có tiếng tranh cãi bên kia đầu dây, lần này là giọng của Suzy trong ống nghe.“Có phải bọn chúng hiếp đáp cậu không? Nói tớ nghe, tớ sẽ thay Yoona ra mặt giúp cậu-”“Không sao. Mình dư sức đối phó chuyện này. Đâu phải là lần đầu tiên bị ‘xử’ vì tội cà khịa hay gây chuyện, haha…”“Bây giờ cậu đang làm gì? Phán quyết đã post lên mạng như thế. Hay đến khoa bọn tớ. Sẽ không ai dám động đến người trong sự bảo vệ của queenka Yoona cả. Phải chi cô ấy không phải vì tai nạn vẫn còn trong viện thì…”“Mình không đến đâu.Mình có chỗ để đi rồi.”“Baekhyun à,cậu đừng nói với tớ là cậu-”Baekhyun cúp máy, sau đó tắt luôn “Chờ 2 tiếng nữa hãy đi cứu cậu ta.”“Vì sao chứ?” Sehun mon men hỏi, một nụ cười ranh mãnh chực chờ nơi khóe miệng.“Phải học được bài học trước.”“Bài học gì?”“…”“Cậu đừng nói với tôi là cậu tin chuyện Baekhyun đánh người nhé – đặc biệt là sau khi cái clip của BAEKclubmaster được post lên mạng. Cậu vốn là đổ oan cho người ta mà. Không phạm lỗi thì tại sao phải có bài học nào nhỉ?”Bàn tay. Chanyeol nắm lại.“…”Một giây, mười giây, hai mươi giây trôi qua. Sehun biết đấy là giới hạn tất cả những gì sáng nay anh có thể lôi ra từ ‘tảng băng’ này. Đáng ra ông trời nên cho Park Chanyeol câm luôn mới phải. Vì kiệm lời như thế thì có gì khác câm đâu? Riêng Sehun thì không thể chịu nỗi nếu một ngày không nói quá trăm câu.Anh lún người xuống chiếc ghế sofa màu huyết dụ, tư thế vô cùng thoải mái. “Được thôi, chúng ta cùng thi nhau xem ai mất kiên nhẫn trước. Chắc chắn người đó không phải là tôi rồi.”“…?”“Tôi chỉ xem phản diện như bè bạn, nên cũng chẳng có gì gấp gáp đi cứu cậu ấy,” chồm người đến, Sehun hạ giọng và nhìn đăm đăm vào mắt Chanyeol. “Nhưng anh lại khác.”“Không hiểu.”Sehun ngã người ra, bật cười khanh khách. Đoạn mắt anh se lại, sự hài hước thường ngày vụt cái đã tắt ngấm như lửa gặp nước.“Cậu chưa bao giờ để các món đồ chơi của mình bị hư hại cả, dù là sứt mẻ một chút cũng không. Chưa bao giờ.”“…”Sehun lại ngửa đầu ra cười lớn.“UI DA!”Đột nhiên đau điếng! Có đứa khỉ nào dám đánh vào đầu mình?! Phó tướng giận tím mặt, toan đứng dậy hỏi tội kẻ xấu số.Song giọng nói trong trẻo của ‘kẻ xấu số’ đã khiến anh khựng lại. “Anh mát dây hả? Đây là thư viện, cười nói hô hố như thế ai học được?!”Baekhyun! Anh không ngờ là sau sự kiện hôm qua, cậu vẫn còn có gan đến đây.“Chào anh Chanyeol,” cậu tươi cười rồi tự ngồi xuống kế bên anh.“Nè,” Sehun nói giọng thương cảm. “Sao không chào anh?”“Mới ‘chào’ lên đầu anh rồi đấy.”Cậu nhăn mũi.Anh lè lưỡi chọc lại.“Sehun, cậu có thể đi rồi.”Baekhyun quay sang Chanyeol, vừa ngạc nhiên vừa buồn tủi vì bị đuổi khéo quá sớm. (Do Sehun đi rồi không phải ý bảo cậu đi theo luôn sao?) Cậu thật sự muốn ở bên cạnh anh một chút, không thì nhớ nhung vô lý lại đeo bám cả ngày khiến cậu bất ổn…Baekhyun quan sát hai con người trước mặt một lúc lâu. Sau đó mới đủng đỉnh đứng lên, tay cho vào túi quần chuẩn bị rời khỏi.“Nè, đợi em với!” Baekhyun choàng dậy toan bước theo Sehun.Nhưng một bước cậu cũng không đi được. Bởi cổ tay đã bị khóa lại bởi bàn tay thô rá