
ng ngay trước mặt mọi người à?
-Con không biết nữa
-Theo ba mẹ ra mắt mọi người nào-Ba tôi bước tới, chìa tay ra
Tôi nắm lấy bàn tay của ba, mẹ cũng nắm bàn tay còn lại của tôi. Tôi hiểu ý ba mẹ muốn như vậy là vì đang đi mà tôi té một phát thì mất mặt chết. Ba mẹ dắt tôi ra một cái ban công rộng và to. Đây chắc không phải là cái ban công duy nhất của tòa lâu đài này nhưng chắc chắn sẽ là cái đẹp nhất. Khắp nơi có các chậu hoa cảnh màu trắng. Tối tối mà ra đây ngắm sao thì lãng mạn phải biết….-Tôi mơ màng.
Tôi bước đến cuối ban công cùng bố mẹ. Và xem kìa, vừa nhìn xuống dưới, tôi thấy ngay một rừng người đang đứng nhìn…tôi. Sau 5 giây nhìn nhau trong im lặng, họ bỗng gào thét lên một cách mừng rỡ.
Và sau 5 giây gào thét thì họ im bặt. Điều đó khiến tôi hoảng sợ vô cùng, tôi đã ngỡ họ là robo, không phải người.
-Công chúa Trần Phương Linh đã trở về. Vì vậy hôm nay buổi lễ này được tổ chức. Chúc mọi người vui vẻ-Ba tôi nói thật lớn, có thể nói không cần loa thì ai cũng nghe được, đến tôi còn phải giật mình, nhưng mẹ tôi thì vô cùng bình thản, chắc là quen rồi. Cái ban công này không cao lắm. Chắc nó cách mặt đất hoảng 10 hay 15m là cùng, vì vậy câu nói của ba tôi truyền đến tai của người đứng phía dưới là điều dĩ nhiên +___+
Bên dưới có lẽ là một lễ hội, có lẽ là để mừng tôi trở về. Đương nhiên là tôi không tham gia. Tôi mà tham gia có khi bị “xé xác” ấy chứ.
~oOo~
Tôi trở về căn phòng với sự mệt mỏi tột độ và cái gót chân đã sưng lên.
-Linh mệt không?-Như mở cửa, thò đầu vào, mĩm cười
-Cũng không mệt lắm, nhưng mà đâu chân quá-Tôi nhăn nhó
-Như bôi thuốc cho Linh nhé-Như chìa ra một cái lọ
-Ừ
Thế là Như bước đến, quỳ xuống, dùng tay thoa thuốc vào cái gót chân đang sưng tấy của tôi.
~oOo~
Đến sáng hôm sau thì chân tôi cũng đã khỏi, thật là kì diệu
Tôi đi chân không dọc hành lang vì cơ bản tôi biết tòa lâu đài này nhìn cổ kính nhưng không thể dơ được.
Đang vừa đi vừa ngáp thì tôi nghe giọng nói quen thuộc ở trong căn phòng nằm ở phía bên trái.
Bình thường thì tôi chẳng tò mò làm gì, nhưng vì cái giọng đó, rõ ràng là giọng của…..
-Tại sao cô lại cho Linh lấy nó?
-Con bình tĩnh đi, chuyện đâu còn có đó mà
-Cô còn nói vậy được sao? Nó không tốt bằng con được, sao cô lại làm như vậy?
~oOo~
Chap 26
♥
.
♥
Minh Duy
Tôi trở về Việt Nam sau hơn 1 năm du học. Và sự thật đau lòng là tôi không thể quên được em.
Khi vừa về Việt Nam tôi đã nghe tin dữ : Em là nàng công chúa thất lạc 15 năm trước. Nhưng điều đó chẳng là gì so với chuyện em sẽ cưới thằng khác
Nguyên nhân của việc cưới hỏi này là gì? Chỉ là vì một cái hôn ước vớ vẩn khi em mới 3 tuổi. Ba mẹ em là loại người gì mà lại tự tiện hứa hôn cho em với người khác, chắc chắn chẳng có sự đồng ý của em vì lúc đó em mới 3 tuổi, ăn chưa no, lo chưa đủ thì đời nào lại đồng ý cưới người khác?
Tôi cần làm rõ điều này, tôi cần nói chuyện với mẹ em.
~oOo~
-Tôi cần gặp hoàng hậu-Tôi nói với cô người hầu đầu tiên tôi gặp
Cô ta sau khi nghe tôi nói xong thì đứng im như tượng nhìn tôi
-Này, cô có nghe tôi nói không hả?
-D…Dạ…vâng, mời anh đi theo tôi.
Cô ta dẫn tôi đến một căn phòng khá rộng. Trong phòng, một người phụ nữ ngồi trên chiếc ghế, ghi ghi chép chép gì đó.
-X…xin…anh….đứng chờ…..ở đây ạ-Cô ta ấp úng
Cô ta mở cửa, bước vào trong.
-Thưa hoàng hậu, có người muốn gặp Người (hoàng hậu) ạ.
-Được rồi, cho vào đi
Đó có lẽ là tính hiệu của tôi, tôi mở cửa, bước vào trong.
-A! Duy, lâu qua rồi mới gặp con đó, con mới đi du học về à?
-Vâng
-Sao hôm nay con lại có hứng đến thăm ta thế?
-Con có chuyện cần nói với cô.
-Là chuyện gì? Con cứ nói đi
-Là chuyện hôn ước của Linh, con đã biết cô định cho Linh cưới ai rồi.
-Vậy ý con muốn gì?
-Tại sao cô lại cho Linh lấy nó?-Tôi bỗng lớn tiếng
-Con bình tĩnh đi, chuyện đâu còn có đó mà
-Cô còn nói vậy được sao? Nó không tốt bằng con được, sao cô lại làm như vậy?
-Chúng nó đã có hôn ước từ nhỏ, mong con hiểu cho cô, người trong giới kinh doanh như ba mẹ con còn không thể từ hôn, gia đình ta là gia đình hoàng tộc, không lẽ lại làm chuyện động trời như vậy sao?
-Vậy ý cô là cuối cùng ý của cô là cuối cùng cô vẫn cho Linh lấy nó sao?
-Đúng vậy, xin lỗi con
-Cô đừng có mãi nói xin lỗi như vậy, cô có biết con yêu Linh hay không? Cô có hiểu cảm giác của con lúc này không? Nếu cô không thể thì con mới là người phải xin lỗi cô. Con thấy tiếc cho cô vì cô không hiểu được cảm giác của người khác, cô chỉ biết tới bản thân mà thôi. Con đi đây.
Sau khi “xổ một tràng” tôi tức giận bỏ đi. Vừa ra đến cửa thì tôi gặp….
~oOo~
Phương Linh
Chuyện đang xảy ta với tôi, theo như một bộ phim Mỹ chiếu trên vô tuyến được gọi là BUSTED.
Tôi bị bắt quả tang cái tội nghe lén người khác.
Duy vừa mở cửa bước ra. Đôi mắt rực lữa, chắc là anh tức giận ghê lắm.
-C…chào…a…anh-Tôi ấp úng, chủ yếu là vì tôi rất sợ Duy bây giờ.
Gương mặt anh “dãn” ra, không nhăn nhó nữa.
Anh bước từng bước nhẹ nhàng tới gần và ôm chầm lấy tôi
-Anh nhớ em lắm-Duy thì thầm
-Anh về lúc nào vậy-Tôi đẩy nhẹ Duy ra
-Cũng mới về h