XtGem Forum catalog
Hoàng Tử Lạnh Lùng Và Công Chúa Thất Lạc

Hoàng Tử Lạnh Lùng Và Công Chúa Thất Lạc

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện dài tập

Lượt xem: 322212

Bình chọn: 8.00/10/221 lượt.

gì?

-Mình có hôn ước với cô bé này đó, bạn mà là công chúa có khi bạn phải cưới mình đó, hehe

-Trời ạ, nham nhở

-Mình sẽ điều tra vụ này

-Ừa

“Reng, reng”

Tôi học tiếp 2 tiết còn lại mà không sao “nuốt” được chữ nào.

Hết giờ tôi vẫn tiếp tục suy nghĩ. Mà vừa đạp xe vừa suy nghĩ thì kết quả là về tới nhà thì tôi bị té xe xấp xỉ 10 lần. Thế cũng đồng nghĩa với việc mình mẩy tôi trầy trụa tùm lum.

Tôi dắt xe vào nhà. Chợt nghe tiếng bước chân…

-Con chào mẹ-Tôi nói

Nhưng vừa ngẩn đầu lên thì tôi nhận ra người đứng trước mặt tôi là vị vua là hoàng hậu trong tấm ảnh kia, theo sau là mẹ tôi và Quốc Anh. Nhìn mặtt mẹ tôi đỏ, mắt thì sưng húp, chắc mẹ vừa khóc xong.

-Ơ…con…chào…-Tôi ngập ngừng, không biết phải chào thế nào

-Chúng ta là ba mẹ ruột của con đây-Người phụ nữ nọ nói trong tiếng nất nghẹn ngào

-Ơ…con không hiểu…chuyện này là sao?

Quốc Anh chợt bước gần tôi.

-Chuyện là thế này. Hồi lúc 3 tuổi Linh bị lạc đến nhà của người mà Linh đã gọi là mẹ suốt 14 năm nay. Cha mẹ ruột của Linh cho quân lính tìm khắp nơi nhưng không thấy Linh đâu cả. Lúc đi trên Linh không hề đeo vương miện hay có bất kì dấu hiệu nào cho thấy mình là công chúa. Vì vậy nên cô đây mới tưởng bạn là trẻ mồ côi, lang thang nên đã nhận nuôi. Bây giờ là lúc Linh trở về với thân phận thật của mình đấy-Quốc Anh nói đều đều

-À! Còn nữa-Quốc Anh nói nhỏ vào tai tôi-Linh có hôn ước với Quốc Anh đấy nhé

-Cái gì?-Tôi thét lên-Hôn ước á?

Cả 3 người gật đầu (trừ mẹ nuôi của Linh)

-Bây giờ con hãy theo ta và mẫu thân con trở về cung điện, trở về đúng với thân phận của mình đi con.

-Còn mẹ nuôi của con?

-Chúng ta sẽ trợ cấp tiền cho mẹ nuôi con

-Thế…thế….con….

-Có gì con cứ nói đi, chúng ta sẽ đáp ứng

-Con muốn mẹ nuôi con về ở cùng với con được không?

Nghe vậy ba mẹ (gọi thế này cho dễ chứ cứ vua với hoàng hậu hoài…chán) tôi quay sang nhìn nhau.

-Được rồi, ta đồng ý, vậy chúng ta đi ngay bây giờ chứ?

-Cho con ở đây thêm vài ngày được không ạ?

-Ừ, khi nào con quyết định về lâu đài ở thì nói với hoàng tử Quốc Anh nhé

-Dạ, Quốc Anh là hoàng tử?

-Chính xác! Mình là anh song sinh của công chúa Ngọc Anh mà, bạn quên rồi sao?-Quốc Anh nói

-Ừ nhĩ, hihi

Giờ tôi chỉ muốn nói chuyện này với Vỹ thôi. Thế là tôi mượn điện thoại của Quốc Anh để gọi cho hắn. Hắn nói hắn đang ở bar (ham chơi thế không biêt X_X). Thế là tôi liền bảo hắn ra ngoài chờ rồi tôi lấy xe đạp chạy thật nhanh tới đó.

Đến nơi, tôi gửi xe đạp vào một bãi giữ xe gần bar đó.

Nhưng khi tôi đến ngay trước cửa của bar đó thì….

Cảnh tượng gì thế kia? Vỹ đang…hôn…Ngọc Anh? Chẳng phải Ngọc Anh đi du học sao? Chuyện gì thế này?

Chẳng kịp suy nghĩ nữa, tôi thấy lòng ngực nhức nhói làm sao. Đúng hơn là trái tim tôi, nó đang đau vô cùng.

Tôi khóc và chạy đi.

Trời bỗng đổ mưa. Nước mưa, nước mắt. Nước mưa vương trên mặt tôi cũng không nhiều bằng nước mắt.

Tôi chạy băng qua đường. Bỗng dưng có tiếng còi xe hơi. Tiếng còi dồn dập, tôi quay qua thì ánh sáng của đèn xe đập ngay vào mắt. Tôi không còn thấy gì nữa…

“Kétttttttttttttttttt….”

-KHÔNGGGGGGGGGGGGGGGGGGGGGGGGGGGGGGGGGGGGGG-Âm thanh cuối cùng mà tôi nghe được trước khi ngất liệm đi

Chap 23



.



Triệu Vỹ

Hôm nay sau khi đi học về, tôi tới bar để “thư giãn đầu óc”. Nhưng thật ra đó không phải là lý do chính. Lý do chính là một đứa bạn mời tôi tới đây. Chứ thật ra tôi ghét cay ghét đắng cái nơi này. Những vũ điệu điên dại, những ánh đèn muôn màu nhấp nháy, những đứa con gái mặc đồ không thể nào hở hơn (trừ khi không mặc đồ). Tất cả những thứ đó đều khiến tôi khó chịu vô cùng.

Đang ngồi trong bar thì tôi nghe điện thoại rung. Trên điện thoại hiển thị chữ Quốc Anh.

Chắc bạn sẽ thắc mắc Quốc Anh là ai. Đó là thằng nhok nhỏ hơn tôi 1 tuổi. Vì nó là hoàng tử nước láng giềng nên tôi và nó cũng có quen biết.

Nhưng chẳng hiểu sao khi bắt máy thì lại nghe giọng con gái X_X. Có khi nào tửu lượng của tôi quá kém, mới uống vài ly đã nghe nhằm? Đã vậy nghe giọng này còn giống giọng của em nữa chứ. Mà hình như tôi không lầm, vì kẻ đầu dây bên kia xưng là Linh thật. Em hẹn tôi ra bên ngoài nói chuyện.

Vậy là tôi đã có lý do để thoát ra khỏi cái nơi này.

Tôi tìm một góc cây, đứng dựa lưng vào.

Chợt có một cô gái đi lại gần tôi. Nhìn sơ qua cách ăn mặc thì chắc chắn đó không phải là em.

-Chào anh yêu-Cô ta lên tiếng

-Ngọc…Anh?

-Đúng, là em đây, cứ tưởng anh quên em rồi chứ?

-Anh tưởng em đi du học Mỹ

-Đó chỉ là ngụy biện, em không đi đâu cả, phải ở lại với anh chứ nhĩ?

Ngọc Anh vòng tay qua cổ tôi. Rồi nhanh như cắt, môi tôi đã chạm môi Ngọc Anh

Sau 3 giây. Tự dưng tui nhận thấy nụ cười đắc chí của Ngọc Anh. Phía xa tôi thấy em đang bỏ chạy. Không chần chừ, tôi chạy theo em, nhưng sao mà em chạy nhanh thế này >_<

Tôi thấy em khóc. Ông trời cũng đang khóc cùng em thì phải. Mưa...mưa như trút nước...

Một chiếc xe lao nhanh. Đột nhiên em đứng im như tượng giữa con đường.

Tại sao em không chạy tiếp?

Tại sao em đứng lại?

Tại sao chiếc xe lại đến ngay lúc này?

"Kéttttttttttttttttttttt"

Chiếc xe thắng gấp, nhưng kh