
ime’s upI had to do this one for my girls you knowSometimes you gotta act like you don’t careThat’s the only way you boys learn.Tiếng nhạc điện thoại kêu lên phá tan không gian này. Hắn khẽ nheo mắt lại, sao lại là Jun chứ, thường thì khi có nhiệm vụ gì hay chuyện cấp bách mới gọi cho hắn thôi. Không đợi lâu, hắn bắt máy ngay:– Alo.– Chào anh, em gọi để thông báo 10h đêm nay, bang Anger sẽ công bố chủ nhân thật sự đấy ạ.– Sao….không phải Mie ư….Nghe Mie làm Như giật thót người, đó không phải đàn em của nhỏ và cô ư? Sao hắn gọi tên chứ, có chuyện gì xảy ra vậy chứ. Nam thấy thái độ đột nhiên thay đổi của Như thì ngờ ngợ điều gì đấy.– Chúng ta đi dự tiệc của Bang Anger thôi.-Là sao ? chúng ta đến đó làm gì chứ. Như lên tiếng hỏi làm Nam càng nghi ngờ hơn.– Khi đến đó thì sẽ biết thôi.Cả ba mới đi được vài bước thì một giọng nói nhẹ nhàng, lạnh lẽo vang lên làm họ phải khựng lại.– Tôi cũng đi nữa. Một cô gái với mái tóc trắng, kết hợp với chiếc váy đen làm tôn lên nước da trắng ngần của mình.– Đây là….Nam chưa kịp hỏi thì hắn đã chen ngang.– Bảo Anh đấy. Cô hãy uống hết thuốc này đi, lên phòng nghỉ đi. Đừng đi đâu cả.Thấy nó uống xong, hắn quay mặt đi, một bàn tay mềm mại nắm vào tay hắn:– Phong cho tôi đi nữa.Giọng nói nhẹ nhàng truyền đến con tim hắn, vô thức gật đầu. Nó mỉm cười nhẹ và đi cùng hắn. Cả 4 người đi 2 chiếc phân khối lớn. Chạy với vận tốc tối đa vì đã trễ giờ triệu tập và vì muốn 2 cô nàng ôm hai chàng. Ra ngoại ô thành phố, đi được một khoảng nữa thì gặp một căn nhà bên ngoài như nhà hoang, nhưng bên trong là căn cứ bí mật của Bang Anger. CHƯƠNG XIII (4)Cả 4 người họ xuống xe đi vào hiên ngang. Hắn khẽ cúi đầu chào bang chủ mới. Khẽ cười vì cậu nhận ra người quen đã kiếm bao năm nay.– Ensyo, cô đã mất tích rồi sao giờ lại quay lại nhỉ.? Nó nhìn chằm chằm vào người con gái đang đeo mặt nạ kia. Nó cảm thấy rất quen thuộc với con người này. Sau một lúc quan sát, nó đã nhận ra được rồi, nhưng sao người đó lại nhìn nó như kẻ thù vậy chứ. Sao nó thấy ánh mắt ấy như muốn nuốt sống nó, như ánh mắt Mỹ Kim đã dành cho nó. Nhưng là chuyện gì mới được chứ ai có thể trả lời cho nó biết được chứ.Chap này mình cảm thấy không hay lắm…ai cảm thấy như vậy thì *bắt tay*….nhớ vote giúp mình nha…(không vote cũng không sao cả)….^__^… CHƯƠNG XIV– Hôm nay, chúng tôi tuyên bố Ensyo là bang chủ chính thức của Anger.Một cô gái mặc váy đen rất quý phái, chiếc mặt nạ hình bướm đêm đính khá nhiều kim cương đã che đi nữa khuôn mặt kia bước lên sau khi Mie tuyên bố.– Cảm ơn mọi người đã đến tham dự của bang chúng tôi. Từ hôm nay, tôi sẽ giúp bang phát triển và hòa hợp với các bang khác để tạo mối quan hệ tốt. Chào mọi người.Sau đó mọi người ở lại nói chuyện với nhau một lát rồi cũng ra về. Giờ chỉ còn lại 4 người bọn nó và Ensyo thôi. Nam lên tiếng hỏi về ba cô ả kia, rất ngạc nhiên khi Ensyo chấp nhận ngay và tự mình dẫn họ đi. Đến nơi, đó là một ngôi nhà nhỏ trong khu rừng phía sau căn biệt thự kia. Bước vào trong, họ thấy ba cô kia bị trói ngồi trên một cái ghế tay bị trói chặt. Thấy bọn hắn,ba cô ả chống cự, nước mắt rơi lã chã mong rằng hắn và Nam sẽ cứu-Ưm….ưm….Hắn đi lại vuốt mặt Mỹ Kim. Chát….hắn thẳng tay tát vào khuôn mặt đang sợ sệt kia. Cô nàng tưởng hắn sẽ cứu mình nên vui ai dè….– Cô nghĩ rằng tôi sẽ cứu cô khi chính cô đã làm Bảo Anh bị thương. Hahaha…các cô nhầm rồi…Bây giờ, nhìn hắn như một ác ma, khuôn mặt đỏ lên, đôi mắt nổi lên những tia đỏ vì tức giận . Ba cô ả thấy hắn thì càng sợ hơn vì chưa bao giờ thấy hắn đáng sợ như vậy.– Ngày mai, báo chí sẽ tung tin gia đình các cô như thế nào đây? Phá sản, vào tù vì tham ô…. Các vị tiểu thư ở đây giờ muốn mình như thế nào đây. Tôi sẽ thực hiện cho.– ưm…ưm..– À…tôi quên…Nam mày hãy tháo keo ra dùm tao đi.Nam nhún vai, đi lại tháo keo cho họ. Vừa tháo ra, họ đã lên tiếng xin tha cho họ, ba mẹ họ. Nhưng mọi thứ quá muộn rồi, một khi đã bị thế giới ngầm bắt chỉ có con đường chết thôi, ít ai có thể thoát khỏi nơi đầy chết chóc này. Nhìn thấy thái độ sợ hãi kia, Như khẽ nhìn Tuyết và kéo nhỏ đi ra ngoài:– Sao cậu ra mặt làm gì vậy? Chỉ cần xử 2 con kia thì xong thôi mà.– Bỗng nhiên muốn lộ mặt sau bao năm ẩn náu thế thôi.– Anh Khánh có biết cậu đến đây không?Nghe đến tên Khánh, tim nhỏ thắt lại, nụ cười nhạt nở trên môi:– Không, cậu ấy không biết,mà cậu cũng đừng nói luôn nha. Mình không muốn cậu ấy biết mình là một ác quỷ.Xoảng…cả hai giật mình quay lại….là Nam. Cậu ta đang đứng nhìn Tuyết với một ánh mắt ngạc nhiên. Vậy là Nam đã nghe hết rồi ư, chuyện không thể giấu được nữa rồi sao. Như quay qua nhìn Tuyết, cô đang lo lắng cho thân phận Tuyết, khi bị bại lộ thì sẽ rất nguy hiểm cho những người bên cạnh nhỏ.– Ensyo….là…T..u..y..ết…sao…Nam lắp bắp không nói nên lời, cậu quá ngạc nhiên. Lúc đầu,Nam chỉ là đi kiếm Như thôi, vì cậu không thấy cô đâu đâm ra lo lắng chạy đi tìm. Không ngờ đã nghe thấy sự thật về Tuyết, một thân hình mảnh mai như vậy đã từng có tiếng tăm một thời ở thế giới ngầm này, và bây giờ còn là bang chủ của một bang lớn. Tuyết định lên tiếng nhờ N