
đau đớn thay nó. Về đến nhà, hắn chạy vào gara để xe rồi ôm nó chạy vào buồng tắm liền. Hắn đặt nó nhẹ nhàng xuống, xả nước ấm rồi chạy vào phòng của mình lấy một gói thuốc màu xanh pha vào rồi đi ra ngoài. Đó là thuốc tự chữa trị vết thương của loài thực vật, tất cả mọi vết thương đều trị được. Hắn thầm cảm tạ Shin đã đưa cho hắn gói thuốc đó trước khi trở về, còn không bây giờ không biết chữa trị làm sao cho nó nữa. Hắn ngồi ở phòng khách chờ đợi nó đi ra nhưng sao lâu quá. Shin nói chỉ nữa tiếng là được thôi mà, sao giờ đã một tiếng trôi qua rồi. Hắn đi qua đi lại, lòng lo lắng không yên, không biết bây giờ nó như thế nào rồi. Không đủ kiên nhẫn nữa, hắn nắm định mở cửa bước vào thì tiếng điện thoại reo lên. Hắn đành đi ra nghe điện thoại trước:
CHƯƠNG XI (2)
– Nghe nè, Nam…
– Thằng Khánh đã qua cơn nguy kịch rồi. Bảo Anh sao rồi….
– À….cô ấy đang nằm nghỉ…
– Tối nay tao với Như sẽ qua bàn chuyện của 3 con nhỏ kia.
– ok
Aaaaaaaaaa…..tắt điện thoại vừa xong, hắn nghe tiếng thất thanh của người hầu. Cô ta mới từ phòng tắm của nó chạy ra. Hắn tức tốc chạy lại chưa đến gần cửa thì phải khựng lại: nước màu đen từ bên trong chảy ra bên ngoài. Nắm chốt cửa, hắn mở ra, không thể tin vào mắt mình nữa. ” chuyện gì đã xảy ra với cô vậy Bảo Anh?”. Nó đang cố đẩy chất độc ra bên ngoài đẩy đến đâu nó biến thành cây đến đó. Nó thều thào nhờ hắn kêu Shin tới.
– Làm sao tôi kêu được câu ta tới giúp cô.
– Cậu hãy vẽ một hình tròn dưới đất…..cầm cái này đưa lên cao…. và gọi tên Shin là được. Nhanh lên ….tôi chịu hết nổi rồi….
Hắn chạy ra ngoài sân làm theo nhưng lời nó nói. Một lát sau, mây kéo lại,gió nổi lên, trên trời rơi xuống những cánh hoa anh đào ……
– Shin…tại sao ông lại tới đây….
Hắn thấy Shin thì chạy lại và chợt khựng lại vì nhận ra người hắn đã gặp khi ở thế giới của nó.
– Công chúa sao rồi… cạu có làm thro hương
– Cô ấy….thôi các người theo tôi sẽ rõ.
Hắn dẫn đường cho họ đến chỗ của nó.
Từ xa hắn khẽ chau mày vì tất cả người hầu trong nhà đều tập trung lại một chỗ. “Đấy không phải là chỗ của cô ấy sao?” Nhận ra được điều gì, hắn chạy lại chỗ nó, thấy thái độ của hắn có chút gì đó lạ. Nên cả hai người kia chạy theo . Tới nơi, hắn nghe thấy rõ hơn lời xì xầm” cây bông hồng đẹp quá…bông hồng này lạ ghê…cắt bông hồng này cắm vào bình đi….”. Những lời này đang nói về nó sao. Lòng hắn nóng như lửa đốt, hắn cố gắng nhưng không thể chen vào được bên trong vì bọn người làm:
– CÁC NGƯỜI BIẾN HẾT CHO TÔI….
Hắn hét lên sau đó là một cảnh tượng hổn loạn xảy ra. Chỉ trong mấy giây, cảnh tượng xuất hiện đã làm cho cả 3 người bọn hắn phải ngạc nhiên…
Chuyện gì đã xảy ra với nó….ba người con gái kia sẽ bị Tuyết làm gì đây….các bạn đón đọc chap tiếp theo nha
CHƯƠNG XII
– Cậu hãy đi ra đi, để cô ấy cho chúng tôi chữa trị.
Hắn do dự không muốn xa nó.Bây giờ từ một cô gái xinh đẹp đã biến thành một cây bông hồng lớn gai góc. Cơ thể biến thành thân cây đầy gai khắp mọi nơi, phía trên là một hoa hồng đã nở nhưng chỉ có một cánh màu đỏ , còn lại toàn màu trắng. Càng nhìn hắn càng đau lòng. “Tại sao em không phải con người? Tại sao em laị bước vào cuộc đời tôi,để tôi có thêm lý do yêu cái cuộc đời này hơn hả? Sau này mẹ tôi trở về, không còn em nữa tôi sẽ ra sao đây? Nhìn em bây giờ tôi càng sợ hãi hơn,không phải vì thân thế mà vì tương lai em sẽ rời xa tôi” Hắn thẩn thờ ra phòng khách chờ đợi nó tỉnh dậy.
30 phút trôi qua….một tiếng…thêm mười lăm phút nữa. Cứ mỗi phút trôi qua, hắn lại bị ngọn lửa trong tim đốt cháy đi.
– Công chúa…..
Tiếng nói đó của Shin mà, nó đã xảy ra chuyện gì, sao tiếng gọi đó như cứa vào tâm can của hắn. Hắn không còn sức lực nào để đến bên nó nữa, hắn không đủ can đảm vào nhìn nó bây giờ. Hắn quả thực rất hèn nhát,chỉ có một người con gái mà hắn không thể che chở được, vậy sau này hắn làm chuyện gì được nữa.
Cạch….tiếng mở cửa vang lên, hắn ngước mặt lên kèm theo đôi mắt đỏ,ngận ngận nước. Không phải Shin,cũng không phải người đàn ông kia, mà là nó. Nhưng sao tóc nó chuyển sang trắng rồi, khuôn mặt hồng hào trước đây đã chuyển sang trắng xanh xao. Nó bước ra ngoài, phía sau là Shin và người kia.
– Đây là ai vậy hả Shin?
Chất giọng lạnh lùng vang lên ,hắn ngạc nhiên sau câu nói của nó. Nó không nhớ hắn là ai sao chứ. Từ niềm vui khi thấy nó thì hắn đã rơi xuống địa ngục. Thấy thái độ của hắn, Shin đã ngờ ra điều gì đó.
– Cậu có phòng khách cho công chúa nghỉ tạm không.
Nghe Shin hỏi, hắn ngước mặt lên rồi chỉ đường cho Shin và người kia đưa công chúa về phòng. Đó là một căn phòng màu hồng khá ấm áp, bài trí rất tinh tế. Về đến phòng nó liền lăn ra ngủ, Shin và người đàn ông kia đến một cái bàn góc phòng nói chuyện.
– Cậu ta có phải là đứa trẻ năm ấy và anh con không ba.
Người đàn ông kia không trả lời cũng không làm gì cả. Ánh mắt ấm áp kia tỏa ra một sự tiếc nuối nào đó. Năm ấy ông đã sai lầm khi đã để người ông yêu đi. Ông ngu ngốc khi không biết cô ấy đã thai với mình. Sau này khi nghe tin gặp nạn của cô ấy, ông chỉ có thể giữ bà ấy bên cạnh mà không sao làm đượ