
am giữ bí mật thì cả hắn và nó cũng đi đến đứng trước nhỏ. CHƯƠNG XIV (2)– Không ngờ là cô đấy Tuyết.. bên cạnh tôi thời gian lâu như vậy mà tôi không nhận ra. Hắn nở nụ cười nhạt trên môi, làm mọi người phải lo lắng.
2 năm trước…
– Con hãy bỏ bang Danger đi…và vào CIA làm việc cho ta.
– Tôi không làm theo ý ông muốn đâu…
-Mày….
-Dù ông nói gì thì tôi sẽ không bao giờ làm đâu trừ khi…
-Mày đang ra điều kiện cho ta…hahaha muốn giữ mạng sống cho con bé Ensyo chứ gì…
– Tại sao ông biết ông đã làm gì cô ấy hả?
– Ta không làm gì cả…giờ có làm theo ý ta không?
Hắn chưa kịp trả lời thì một thân hình mảnh mai, đeo chiếc mặt nạ bướm đêm đẩy cửa, đi vào. Cô gái mặt một bộ váy đơn giản,màu đen tuyền,tay cầm một chiếc súng mini cách âm. Hắn ngạc nhiên khi thấy cô gái đó tay cầm cây súng hắn vừa chế tạo.
-Ensyo, sao em lại ở đây chứ và sao em lấy được nó.
– Tôi đã đến theo lệnh của ông rồi, giờ ông muốn làm gì đây.
Cô gái bỏ qua lời nói của hắn mà nói với người mà trên danh nghĩa là ba hắn. Hắn ngờ ra điều gì đó. Miệng nhếch lên một nụ cười chua chát.
– Thì ra là ông gài cô ấy vào chỗ tôi. Dụ dỗ tôi lấy thứ tôi tạo ra….hahaha….tôi khinh.
Hắn khẽ nhếch mép cười, làm tim ai đó khẽ đau. Cô gái ấy lúc đầu chỉ đến với hắn chỉ vì nhiệm vụ nhưng càng tiếp xúc thì Ensyo lại có tình cảm. Vì nhận ra tình cảm của cô, ông La- ba hắn phải thúc tiến kế hoạch của mình.
– Mày….tao là ba mày, mày phải nghe lời tao….cho mày 2 lựa chọn: một là vào CIA, hai là chịu một phát đạn của Ensyo. Mày hãy chọn đi.
Hắn chau mày lại, quá dễ đoán hắn sẽ chọn chịu bắn một phát đạn. Nhưng phát đạn đó, khi nổ ra thì nó sẽ xé tan mọi tình cảm của họ, chấm dứt mối quan hệ hiện tại của họ. Liệu hai lữa chọn này có đơn giản quá không, còn âm mưu nào trong đây.
– Bắn đi….. Hắn lên tiếng, hướng ánh mắt vô cảm thẳng đến cô ta. Làm cho lòng ai đó chạnh lại, nhưng rồi cũng giương súng lên bắn. Tay cô run run, không làm chủ được vị trí, tim đập chậm lại vì muốn khắc sâu hình bóng này.
– Bình tĩnh …giương súng lên, nhắm thẳng vào đây- hắn vừa nói vừa chỉ tay vào ngay ngực mình- bắn đi…nhanh..
Tiếng hét của hắn làm cô rung rẩy , bóp còi….PẰNG… viên đạn đâm thẳng vào cánh tay trái của hắn.
BỐP….Cùng lúc đó , cây súng trên tay cô rơi xuống.Cô sợ hãi định chạy lại chỗ hắn thì giọng nói trở nên lạnh lùng đến đáng sợ.
– Vết đạn này cắt đứt tất cả….Biến và đừng bao giờ xuất hiện trước mặt tôi nữa.
Hắn quay gót đi đẻ sau lưng, một giọt nước mắt lăn xuống gò má cô gái. Ông La khó chịu thấy cảnh nãy giờ trước mặt:
– Lau nhanh thứ nước ấy đi….cô đã không thành công…giờ cô hãy thay nó đi.
– Tôi đi liền…
Cô ấy quay đi, cô đã chuẩn bị sẵn sàng trở thành gián điệp ngầm thay hắn rồi. Cô đứng trước cửa phòng hắn, gõ mãi mà hắn không mở. Buồn… giọt lệ lại rơi….một tờ giấy…đặt trước cửa phòng….cô quay đi. Nhưng chưa tới tay hắn thì nó đã biến thành tro. Kể từ ngày đó, hắn đã không gặp Ensyo đến nay.Trở về hiện tại…hắn đang nhìn nhỏ với ánh mắt khinh miệt. Nhưng hắn đâu biết rằng ánh mắt đó đã là một hành động sai. Nhỏ nhìn hắn bằng ánh mặt lạnh lùng, nhưng chất chứa đâu đó là một nỗi buồn. CHƯƠNG XIV (3)– Mọi chuyện ở quá khứ, tuy tôi không biết rõ lắm nhưng để nó thuộc về quá khứ. Đừng gợi lại nữa. Bây giờ chúng ta là bạn, thì đừng có như vậy với nhau.Nam lên tiếng giảng hòa, mong rằng không khí sẽ được thay đổi nhưng không thể.-Tao không tin tình bạn này, tao sợ rằng nó là gián điệp ông già tao cài vô.Chát….nhỏ tức giận vung tay tát hắn.– Cái tát này tôi mong cậu hãy suy nghĩ thật kĩ trước khi nói đi.Hắn tức giận định tát lại thì đã bị nó chặn lại. Giọng nói có phần ấm áp hơn đã xua dịu đi cái nóng của ngọn lửa tức giận trong hắn:– Bình tĩnh đi…đừng dùng bạo lực để giải quyết.Tuyết nhìn nó, nhìn thấy sự ấm áp của nó đối với hắn thì nhỏ lại xót xa hơn.– Cô không cần làm như vậy đâu…Mấy người không hiểu gì cả…tôi đối xử với mấy người không phải để lấy niềm tin mà là vì…..Nó đang nằm trên giường ấm êm. Nó đã chuyển đến nhà của hắn kể từ hôm đó. Nó đang suy nghĩ về những lời nói của Tuyết. Sau khi mọi người về hết thì nó nói hắn đợi nó một lúc,vì nó muốn làm rõ tại sao Tuyết lại như thế. Và nó không ngờ rằng ,Tuyết thích Khánh đúng hơn là yêu. Nhưng mà Khánh lại thích nó. Nó không tin vào lời nhỏ, và sự kiên định, nỗi buồn chất chứa trong mắt Tuyết buộc nó phải tin. Một người luôn lạnh lùng như nó, khi nghe tin đó,cũng phải ngạc nhiên nhưng sau đó lại trở về ban đầu buông một câu khá phũ:– Đó là chuyện của Khánh cứ để Khánh nói ,không tới lượt của cậu. Đừng vì lý do này mà ta không còn là bạn. Tôi khó khăn lắm để tin cậu, nên đừng đạp đổ nó được không?Tuyết ngạc nhiên về câu nói của nó. Tuy bề ngoại lạnh lùng nhưng tâm can nó đã coi Tuyết như một người bạn thật sự. Tuy câu nói có vẻ rất phủ phàng ,nhưng làm cho Tuyết nhận ra rằng mình đã sai lầm khi ghét một người mà luôn coi nhỏ là bạn. Những người bạn thật sự, nhỏ chưa từng có, nếu có thì cũng vì tiền của nhỏ mà thôi. Riêng nó và Như là hai con người xem nó là bạn mà không có mục đích gì cả. Nhỏ khóc, ôm chầm