Teya Salat
Hoa hồng là em

Hoa hồng là em

Tác giả: sadpast

Thể loại: Truyện dài tập

Lượt xem: 322005

Bình chọn: 8.00/10/200 lượt.

ỉ mỉm cười, ra hiệu cho tất cả người của nhỏ rút. Nhỏ ngạc nhiên khi mà nó có thể một cái búng tay thì mọi người đã lui xuống. Thực chất là họ đã bị loài cây thôi miên nên mới như vậy.– Đi thôi..hãy đợi một cơ hội khác để trả thù…được chứ.Giọng nói của nó sao ấm áp thế, khác với sự lạnh lùng thường ngày. Nó đã thay đổi rồi sao cười nhiều hơn, nói nhiều hơn, biết quan tâm, tất cả đều do những người bạn này giúp nó. Nhưng sự thay đổi này, thật sự là tốt không? Hay nó chính là rào cản lớn cho sự trả thù của Bảo Anh.Sau khi nó rời đi, thì Nam và Như được phân công đứng ở bìa rừng để đứng chờ người của nhỏ. Hắn phóng xe vào khu đất trống, bước xuống trước những ánh mắt ngạc nhiên, đặc biệt là ba hắn:– Sao….sao mày lại…ở đây..– Sao vậy, tôi là con ông mà chẳng lẽ tôi không nên đến chỗ này sao.– Tại sao mày biết…– Tôi không muốn biết thôi, chứ muốn là búng tay là rõ từng gốc rễ. Sao giao dịch xong chưa? Để họ đi, cha con ta nói chuyện nào. CHƯƠNG 15 (3)” cha con” hắn nghĩ trong đầu, hai từ ấy nói như một sự mỉa mai, khinh thường người mang danh cha này. Ông ta quay qua nói với người kia, sau đó họ lên xe đi. Bây giờ còn lại hai cha con hắn, bộ.mặt cáo già lộ ra. Ông ta nhếch mép– Mày không cần giả vờ thế đâu… mày muốn gì, nói thẳng đi..– Được…ông còn nhớ Ensyo không?Nghe đến cái tên này, ông ta giật mình, mặt tái đi. Hắn thấy bộ mặt vẻ lo sợ ấy thì càng chắc chắn những gì trong lá thư lad đúng.– Ông đã làm gì cô ấy…– Ta..– sao ông không thể nói được chứ gì, vì ông ép cô ấy thay tôi làm gián điệp, hủy mất bức thư cô ấy gửi cho tôi và báo hại cô ấy phải chết đúng không?Hắn tức giận hét lớn, và với độ nhạy bén về thính giác của nó, nó đã nghe hết. Lòng nhói lên một cảm giác lo sợ, nhưng không biết sợ gì. Đang mãi suy nghĩ thì nó có cảm giác ai đó đang ở phía sau mình, quay lại, giật mình nhận ra đó là ông Lathan ( ba của Shin) đang nhìn chằm chằm vào ba hắn. Nó làm Tuyết bị thôi miên rồi tiến đến ông ấy,– Tại sao ông lại ở đây…ánh mắt ấy là sao…Nó lên tiếng hỏi với chất giọng rất lạnh lùng làm Lathan thức tỉnh lắp bắp trả lời.– Công chúa…tôi…tôi– Sao ông không trả lời tôi vậy? Chẳng lẽ ông ta là…Với IQ cao ngất ngưỡng thì nó cũng đã nhận ra rằng ba hắn là kẻ thù của nó. Phải làm sao đây, ba hắn là kẻ thù của nó vậy hắn với nó sau này là sẽ ra sao đây chứ.– Công chúa, người có tình cảm gì với cái cậu tên Phong không vậy?Ông thấy rõ sự bối rối của nó, dâm ra lo lắng nên hỏi. Nó thì giật mình khi bị hỏi bất ngờ như vậy. Nó chưa bao giờ nghĩ đến chuyện tình cảm với hắn cả, nó với hắn là hai thế giới tồn tại song song nhau, không thể hợp nhất lại với nhau được. Nhưng những cảm giác đau đớn khi hắn nhắc đến Ensyo, ấm áp khi bên hắn…vậy là gì. Nó không nhạn định rõ tình cảm của mình được.– Công chúa, người nên nhớ rằng, cậu ta là con trai của kẻ thù thì cũng là kẻ thù của người. Mong người hãy nhớ lấy điều đó. Tôi đi đây.Biến mất trongiờ không trung, Lathan đã để lại một câu nói ám ảnh nó, “Phong là kẻ thù”làm nó không thể nào thoát khỏi cái hố thù và càng lún sâu vào. ” đúng cậu ta là con trai kẻ thù thì cũng là kẻ thù, tôi sẽ lợi dụng cậu để giết ông ta. Cậu đừng trách tôi ác, nếu có trách thì trách tại sao cậu là con của ông ta”… Thật không ngờ chỉ một câu nói đã khai thông đầu nó theo một chiều hướng xấu đi. Liedju trong trái tim nó thật sự muốn lợi dụng cậu không?

Liệu rằng trái tim và lý trí cái nào sẽ thắng đây? CHƯƠNG 16Sáng chủ nhật….Hôm nay, hắn muốn dẫn nó đi chơi nên đã dậy từ rất sớm. Hắn tự mình làm đồ ăn sáng và tự mình lên kêu nó dậy. Đứng trước cửa phòng nó, hắn hồi hộp, tim cứ đập loạn xạ, tay thì cứ đưa lên định gõ nhưng lại bỏ xuống. Sau một hồi, hắn cũng gõ cửa bước vào, khó thở là thứ mà hắn cảm thấy lúc này. Chưa kịp ra ngoài thì hắn đã gục xuống nền. Nghe thấy có tiếng động, nó bật dậy nhìn xung quanh và dừng lại ở người đang nằm dưới kia. Không suy nghĩ nhiều, nó kéo hắn ra ngoài để có đủ oxi cho hắn. Nó là loài thực vật, tuy mang lốt người nhưng nó vẫn không thể mất đi bản năng của loài. Ban đêm nó hút oxi và thải cacbonic, mà nó lại có thói quen đóng kín cửa ,nên lúc hắn vào phòng ngập toàn khí cacbon dẫn đến khó thở thôi. Nhưng với nồng độ cacbon trong phòng này rất cao với một người bình thường thì sẽ chết nhưng hắn chỉ bị ngất thôi. Thật lạ mà. Nó đang thắc mắc thì nghe tiếng ho sặc sụa của hắn thì giật mình, đỡ hắn ngồi dậy, nó vuốt nhẹ lưng cho hắn dễ thở. Hành động ân cần, ấm áp của nó làm hắn hạnh phúc, khẽ mỉm cười, hắn với lấy nằm tay nó, lắc đầu tỏ vẻ không sao. Nó rụt tay lại, lạnh lùng đứng dậy.– Cậu không sao thì tốt, xuống phòng khách tôi có chuyện muốn nói. Và từ nay đừng tùy tiện vào phòng của tôi nếu chưa muốn chết.Âm vực lạnh từ miệng nó đã làm cho cái ấm áp kia đóng băng lại. Hắn chợt trùng xuống, chạy đến chỗ nó, kéo vào phòng ăn. Nó chau mày khó chịu nhưng vẫn làm theo ý hắn. Nhấn vai cho nó ngồi xuống, hắn chạy vào bếp bưng ra một tô phở thơm phức, vẫn vẻ mặt lạnh lẽo ấy nhưng lòng thì vui mừng, hạnh phúc. Cái vui mừng chưa được bao lâu thì câu nói của ông Lathan lại hiện lê