Polly po-cket
Hoa hồng là em

Hoa hồng là em

Tác giả: sadpast

Thể loại: Truyện dài tập

Lượt xem: 321981

Bình chọn: 7.5.00/10/198 lượt.

lấy nó, rất may là nhỏ thức tỉnh kịp thời, còn không sẽ không biết được nhỏ sẽ làm gì nữa. Tuyết đã nghĩ ra những kế hoạch độc ác để xử nó. Nhỏ mù quáng trong tình yêu như ba cô ả đang nằm trong nhà kho kia, nhưng nhỏ khác những người kia là nhỏ đã kịp thời hiểu ra để không mắc sai lầm. Nó đã nở một nụ cười ấm áp, mãn nguyện nhất cho tình bạn này. Nó sẽ nghĩ cách ghép đôi cho Khánh và Tuyết vì nó không thể nhận tình cảm của cậu, vì cậu và nó là 2 thế giới khác nhau và nó chỉ coi cậu là bạn thôi. CHƯƠNG 15Tính…toong….tính…toong…Tiếng chuông cửa nhà Tuyết đã vang lên cách đây 15 phút rồi, mà không có ai ra mở cửa cả. Chẳng lẽ, Tuyết lại lừa mọi người chứ. Nhỏ hẹn với tất cả là sáng nay gặp nhau tại nhà nhỏ, rồi mọi chuyện xưa sẽ được sáng tỏ. Vậy mà, bây giờ không có ai cả. Nam ngả người vào cánh cổng sắt chờ đợi.Két…két…– Cổng không khóa…mọi người vào xem sao đi.Như lên tiếng, bước đi vào trong ngôi nhà. Đây là căn biệt thự của mình Tuyết, được xây theo lối kiến trúc cổ điển với tông màu xanh rêu làm tăng lên độ cổ kính của nó. Cửa chính chỉ khép hờ, ai cũng cảm thấy có điều gì đó không ổn, đẩy cửa đi vào. Bên trong bao trùm một màu đen tối, lạnh lẽo, khiến mọi người phải rùng mình.– Sao mà tối vậy? Như rùng mình, nắm chặt cánh tay của Nam, làm cậu sướng rơn người. Nó thì mò mẫm kiếm công tắc điện mở sáng đèn. Căn phòng sáng lên làm cả bọn thấy rõ hơn. Ngôi nhà được bày trí rất cổ điển không giống như tính của Tuyết. Một tấm hình được phóng to treo ở tường cầu thang, bức ảnh đó làm hắn khựng người. Tấm ảnh của một cô gái có nụ cười trong sáng và rất ấm áp, tay cầm chiếc mặt nạ ấy. Mọi ánh mắt đều dồn vào tấm ảnh đó, thắc mắc mà không lý giải được.– Đó là ai vậy? Sao lại cầm cái mặt nạ của Tuyết. Không lẽ là hình của Tuyết sao? Nhìn lạ quá.Như ngó nghiêng nhìn ảnh, mong là nhận ra Tuyết nhưng không thể. Nam thì lắc đầu, bó tay vì độ con nít của cô, cậu đi quanh căn nhà, bắt gặp một lá thư.Bì thư ghi là gửi cho họ. Vậy là của Tuyết rồi. Nam kêu mọi người lại xem, Như nhanh chóng chạy lại, còn nó và hắn thì vẫn im lìm đó. Nó nhìn hắn, hắn nhìn tấm ảnh, nó nhìn thấy sự đau đớn của hắn, lòng cũng khẽ nhói lên, khó chịu vô cùng. Nó không chịu được, đành kéo hắn đi lại chỗ Nam.” Gửi mọi người,

Chắc là mọi người thấy bức thư này, thì tôi không còn ở đây. Không phải tôi muốn tự diệt đâu nha. Tôi đi trả thù cho chị của tôi, Ensyo. Chắc bất ngờ lắm đúng không? Thật sự là Ensyo là chị ruột của tôi. Chị ấy vì tôi nên mới bước chân vào cái thế giới ngầm và phải làm thuộc hạ cho ông ta.

Chị tôi muốn bảo vệ cho Phong mà phải chấp nhận bắn một phát đạn. Cậu có biết không Phong? Chị tôi yêu cậu rất nhiều, chị đã rất vui khi cậu không đồng ý yêu cầu của ông ta. Cậu có bao giờ thắc mắc là sao ông ta ra điều kiện dễ dàng không? Nhưng chính xác là không dễ, cậu từ chối thì chị tôi phải thay thế cậu, đột nhập vào CIA. Trước khi đi, chọ đã gửi cho cậu một lá thư, cậu có nhận được không? Sao cậu không ra gặp chị chứ, cậu hận chị đến mức đó sao.

Hôm đó, chị chờ cậu mà bị lộ thân phận nên….

Hôm nay, tôi đã bị lộ rồi, đã có người muốn diệt tôi, nên tôi phải diệt họ trước thì mới cố sống được. Hẹn gặp lại mọi người.

Tuyết”Bức thư nằm trong tay hắn bị nhàu nát. Hắn lại khóc, là người con gái thứ ba mà hắn khó. Khóc trong hối tiếc, ân hận, hắn hận người mang danh cha mình. Hắn đang đau khổ, ba người kia thì đang lo lắng cho Tuyết, không biết nhỏ đang ở đâu. Bất giác, hắn đứng thẳng dậy: CHƯƠNG 15 (2)– Tôi không để Tuyết bị gì nữa đâu. Tôi biết Tuyết đang ở đâu. Mọi người theo tôi.Dù cho nghi ngờ, nhưng cả bọn vẫn đi theo. Dù có một thông tin nhỏ nhất, thì cũng phải nắm lấy. Họ không thể để Tuyết mạo hiểm được, vì họ là bạn của nhau, và vì nhỏ là em của Ensyo người đã cứu hắn một mạng. Cả bôn người đang chạy với tốc độ cao hướng đến khu rừng phía Tây.Tại đó, một cô gái đang chỉ đạo đàn em của mình mai phục. Đó không ai khác là Tuyết.– Con mồi khi đang giao dịch thì chạy cướp hàng và bắt người này cho ta, hiểu không?– Rõ.Tuyết gật đầu, ra hiệu cho họ nấp, còn nhỏ thì nắm trên tay tấm hình của Ensyo, một giọt nước ấm ấm lăn dài trên má. Nhỏ giật mình, lau nhanh giọt nước ấy.– Em xin lỗi, em hứa với chị sẽ không khóc nữa mà…., chị à, hôm nay em sẽ trả thù cho chị. Hãy đợi em.Nhỏ hôn lên tấm ảnh, rồi nhét vào túi áo rồi núp xuống bụi cây, chuẩn bị hành động.Mười phút sau, ba chiếc xe đen chạy đến chỗ đó, chính xác là bãi đất trống đối diện khu rừng. Một người đàn ông trẻ bước xuống trước và chạy đến mở cửa cho chủ của mình. Chiếc gậy được đặt xuống đất, một người đàn ông khá lịch lãm bước xuống. Người đó chính là ba hắn và cũng là đối tượng mà bang của Tuyết đang nhắm đến. Họ đang buôn ma túy với một nhóm người ở Trung Quốc tới. Đúng là bọn muốn hại nước mà, họ đang trao vali cho nhau thì bọn hắn đến kịp, chặn ngay đường bắn của bọn người của nhỏ. Nó thì đột ngột xuất hiện phía sau Tuyết, đặt tay lên vai làm nhỏ giật mình và theo quán tính thì xoay súng lại. Nó đã kịp chặn lại trước khi nhỏ bắn.– Sao cậu biết mình ở đây mà đến chứ?Nó ch