XtGem Forum catalog
Hiệp ước bán thân

Hiệp ước bán thân

Tác giả: Shellry

Thể loại: Truyện dài tập

Lượt xem: 324242

Bình chọn: 8.5.00/10/424 lượt.

ầm thấp:

– Đừng nhìn, bẩn lắm.

Vào lúc ấy, đột nhiên, có tiếng xé gió bên tai. Lãnh Hàn Băng dường như cũng đã cảm nhận được nhưng khi hắn vừa quay người định né thì trong giây phút, một mũi tên bay qua khiến mặt nạ hắn đang đeo rơi xuống đất. Lực đạo và đường bay của mũi tên chính xác một cách kì lạ. Toàn bộ khuôn mặt hắn lộ ra, trọn vẹn lọt vào mắt tôi. Tôi thấy trong mắt hắn là sự hoảng hốt, hắn nhanh chóng quay đi, nhìn về phía mũi tên vừa bắn. Mũi tên vừa nãy sượt qua mặt hắn tạo thành một vệt xước không quá dài. Tôi rụt rè vươn tay quệt chút máu rỉ ra rồi lại chẳng thể rút tay về, cứ đành giữ nguyên như vậy. Khuôn mặt này…

Lâm Mặc… là chàng?

Mọi thứ xung quanh lặng đi.

Có lẽ, vào khoảnh khắc ấy, tôi đã hoàn toàn sững sờ, vì vậy chỉ dán mắt vào khuôn mặt hắn mà không nhìn theo ánh mắt hắn. Hắn mím môi, cau mày, vòng tay đang bế tôi vô thức siết chặt hơn.

Lãnh Hàn Băng… à không, hắn là Lâm Mặc. Phải rồi, Lâm Mặc tôi luôn yêu thương.

Trước mắt tôi, vẫn là khuôn mặt ấy, quen thuộc đến mức chẳng thể quen thuộc hơn. Vậy mà tôi lại không thể nhận ra hắn. Thứ y phục trên người hắn đang mặc, mái tóc xõa dài, ánh mắt sắc lạnh này, đâu phải là Lâm Mặc tôi biết? Bất chợt, tôi quả thực muốn bật cười. Là Lâm Mặc? Hay là Lãnh Hàn Băng đây?

Lâm Mặc cúi xuống, môi hắn khẽ nhếch lên tạo thành một nụ cười, bình thản giơ tay đặt lên mặt tôi, bắt tôi quay đầu về phía hắn vừa nhìn. Ngón tay hắn lành lành chạm vào má tôi thật nhẹ nhàng. Tôi cảm thấy khó hiểu nhưng cũng nhìn theo.

Xa xa, trên một ngọn cây cao vút, Khởi Vũ đứng đó. Hắn đang chỉ tôi, đến khi tôi quay ra hắn mới thu tay về. Tay còn lại của hắn vẫn cầm cung tên chưa buông. Mạc Khởi Vũ, ngươi đang giúp ta sao? Giúp ta biết điều Lâm Mặc đang giấu kín. Nếu như… Tôi khó khăn hít một hơi. Ý nghĩ đó vừa mới đến thôi, tôi đã cảm thấy khó chịu. Nếu như không phải vì việc làm của Khởi Vũ hôm nay, đến lúc nào Lâm Mặc mới chịu nói cho tôi biết thân phận thật của hắn? Hắn không tin tôi? Phải không?

Mạc Khởi Vũ giơ tay chào tôi, mỉm cười, sau đó ngả người, để bản thân rơi tự do từ cành cây cao. Tôi thoáng hoảng hốt, theo bản năng hơi nhỏm người dậy nhưng bị người nọ kéo lại. Như nhớ ra điều gì, tôi khẽ cười. Mạc Khởi Vũ, ngươi thật thích khoe khoang. Quả nhiên, tôi thấy từ tán cây phía xa, một người phi thân lên, không quên vẫy tay với tôi rồi mới đi mất. Tôi không biết, khi ấy, trong tay áo, Lâm Mặc đã nắm chặt tay, trong mắt là chút chua xót không nói thành lời.

Khởi Vũ biến mất khỏi tầm mắt, người nọ mới lên tiếng:

– Nàng đang quan tâm hắn sao?

Tôi ngẩng đầu nhìn hắn, nụ cười trên miệng lại càng thêm đậm. Vì sao hắn lại hỏi tôi câu này? Vào ngay lúc này? Thực ra, tôi chưa mất hết lý trí để suy nghĩ mọi chuyện. Thế nhưng, vào lúc này, ý nghĩ của tôi đang chồng chéo lên nhau, cực kỳ hỗn loạn. Tôi không trả lời, bàn tay túm áo Lâm Mặc càng túm chặt hơn. Tôi nói:

– Đưa em về nhà.

Thân người hắn có chút run rẩy nhưng nhanh chóng lại bình thường. Khi hắn vừa định rời đi thì có người tiến đến, cúi đầu. Hắn kéo áo choàng che tôi kín hơn, như thể hận không thể cuộc tôi thật chặt trong lòng hắn.

– Liễm Phương, ta tạm thời không về Hi Dương, không cần đi theo.

………..

Như lần trước, Lâm Mặc đặt chân xuống sân sau của khách trọ. Cũng phải, nếu như hắn ăn mặc thế này mà đi từ cửa trước, chắc chắn sẽ có nhiều lời bàn tán, cũng có nhiều kẻ có nhiều suy nghĩ lung tung. Tôi thấy hắn ngần ngừ chưa chịu đặt tôi xuống, tôi đành huých huých tay, ý bảo hắn thả tôi xuống được rồi. Hắn cúi đầu, nhìn bộ dạng thản nhiên như chẳng có chuyện gì của tôi, miễn cưỡng nói:

– Tạ sợ nàng lạnh.

Tôi lừ mắt, đấm vào ngực hắn một cái. Hắn cau mày, trừng mắt với tôi. Tôi cũng trừng mắt lại. Bây giờ ai là người có lỗi? Hắn còn dám bày ra cái bộ dạng kia với tôi? Lâm Mặc rất không can tâm thu lại ánh mắt, đặt tôi lên lan can gỗ.

– Nàng chờ ở đây, đợi ta…

Tôi không để hắn nói hết, vừa đặt mông xuống lan can liền quấn kín chăn, nhảy xuống đất, giằng lấy cái chìa khóa khách trọ trên tay hắn, chạy nhanh đến cửa nhà, mở cửa, đi vào, sau đó đóng sập cửa lại tạo thành tiếng động thật lớn.

Tôi tựa vào cửa, nói vọng ra bên ngoài:

– Không được mở cửa. Em lạnh.

CHƯƠNG 23.2: DỖ DÀNH

………….

Mấy hôm sau đó, tôi không nói chuyện với Lâm Mặc, nhưng điều đó không phải vì tôi giận hắn. Có lẽ tôi cũng một phần hiểu được lí do hắn làm thế. Huống chi, hắn chỉ là giấu tôi, chứ chưa hề lừa dối tôi điều gì. Tôi từ trước đến giờ chưa hề tự nhận mình bao dung độ lượng cái gì, tôi có khó chịu, nhưng chỉ là khó chịu mà thôi. Thời gian tôi quen biết hắn nói ngắn không ngắn, nói dài cũng chẳng dài, dĩ nhiên hắn chẳng dại dột gì mà phơi bày cái thân phận đầy hào nhoáng nhưng cũng nhiều nguy hiểm của hắn ra để tôi biết. Nghĩ đi nghĩ lại thì, một người mà bạn luôn nghĩ là chỉ là người bình thường như bao người, ở ngôi làng này, bán thịt bò, kinh doanh khách trọ, lại còn được người ta nhặt về rồi giao cho cái khách trọ này để kiếm sống, rồi bỗng một ngày hóa ra người đó lại không bình thường như bạn nghĩ, hóa ra người