XtGem Forum catalog
Hiệp ước bán thân

Hiệp ước bán thân

Tác giả: Shellry

Thể loại: Truyện dài tập

Lượt xem: 324293

Bình chọn: 9.5.00/10/429 lượt.

g xóm thấy vậy thì há hốc. Cậu ta cuống lên, vừa định nói gì đó thì bị tôi lừ mắt:

– Còn không mau mang đồ ăn lên cho khách? – Lại quay sang gã cầm đầu, tôi cười, nhẹ nhàng bảo – Quan khách thông cảm, tiểu đệ ta lần đầu gặp nhiều khách quý thế này, nhất thời bối rối.

– Không sao. – Gã ta xua tay. Gã chống tay còn lại lên bàn, tựa cằm ngả ngớn nhìn tôi. – Có cô chủ xinh đẹp ở đây thì sao ta có thể giận. Nhưng mà thật đáng tiếc, sao cô nương không tháo khăn che mặt cho ta chiêm ngưỡng cô?

Bên ngoài khách trọ, người làng Thuận Bình lo lắng cố ngó mặt vào xem tình hình tôi thế nào. Có người lắc đầu nguây nguẩy, tôi đoán rằng ý bảo tôi không được làm bừa, phải cẩn thận, không được tháo khăn che.

Gã cầm đầu thấy vậy thì hất đầu, ra lệnh cho đám tay sai đóng cửa lại. Cánh cửa đóng sập lại, ngăn cách hoàn toàn bên trong với bên ngoài.

Tôi miễn cưỡng cười, nhỏ nhẹ:

– Tiểu nữ dung nhan xấu xí, nào dám để khách quan mất hứng ăn uống?

– Ta lại thấy cô nương nhất định rất xinh đẹp. Nhanh nhanh tháo khăn ra.

Đám đàn em của gã nghe trong giọng điệu của kẻ cầm đầu đã có sự không kiên nhẫn, một phần cũng tò mò, liền nhao nhao yêu cầu tôi tháo khăn. Cậu nhóc hàng xóm đã bị vài tên ngăn không cho xông vào bên trong. Tôi ai oán, chẳng lẽ chúng định cướp sắc giữa ban ngày ban mặt thế này à?

Tôi lùi lại, vẫn nhất mực nhún nhường:

– Khách quan, thật sự là ta không thể. Gương mặt ta rất xấu xí mà. Chi bằng khách quan nên ăn uống thì hơn. Ta nghe người của ngài nói rằng ngài đi đường dài mệt nhọc rồi, nên…

– Đúng là ta đã rất mệt rồi. – Nghe gã nói, tôi gật đầu như bổ củi. Lòng thầm nghĩ: “Vậy ngươi ăn nhanh rồi biến đi cho ta nhờ.” Ai mà ngờ được, gã lại nói tiếp vế sau. – Ta lại cảm thấy “ăn” cô nương sẽ no hơn rất nhiều.

Tôi bắt đầu cuống đến toát mồ hôi. Đám đàn em bên cạnh gã nghe thế thì cười rộ lên, một mặt nhìn tôi với ánh mắt thèm muốn, cứ như thể hận không thể đè tôi ra cưỡng bức ngay tại đây vậy. Bất chợt, gã cầm đầu túm lấy tay tôi, thô bạo kéo lại khiến tôi đau đến nhíu mày mà lảo đảo ngã về phía trước. Thế nhưng, tôi kịp thời chống tay vào thành bàn, không để mình ngã vào người gã.

– Khách quan, ta là người, không thể ăn. – Tôi đã không kìm nén được, giọng nói không giấu được sự chán ghét.

Gã vòng tay qua eo tôi, cười dâm tà:

– Ta rất thích loại con gái khôn khéo như cô. Đêm nay hầu hạ ta đi.

Tôi nhịn không được nữa, liền giơ tay tát mạnh vào má gã. Bên eo còn có cảm giác ghê tởm khi vừa bị hắn sờ. Tôi giận dữ gắt lên:

– Muốn ăn đồ ăn, ta đây có thể bố thí cho các ngươi nhưng muốn ta hầu hạ ngươi à? Mơ đi! – Cuối câu, tôi còn tặng miễn phí gã một câu chửi tục.

Gã bị tôi đánh bất ngờ nên nóng giận, đứng bật dậy, gào ầm lên chửi tôi, đẩy tôi ngã xuống đất. Cả khách trọ phút chốc loạn lên. Cậu nhóc hàng xóm định nhào đến ngăn gã nọ không làm tôi bị thương quá nhiều nhưng không được. Gã cầm đầu túm lấy cánh tay tôi, gầm gừ:

– Loại sâu bọ như ngươi cũng dám tát ta à?

– Lúc nãy là ta tát ngươi, không phải ngươi tự tát mình đâu. – Tôi cười mỉa mai.

Gã không do dự mà thẳng tay đánh xuống. Tôi đau đớn ngã bệt ra sàn, bên má đau rát, miệng bật máu. Chiếc khăn tay trên mặt bị nhiễm một chút ít máu đỏ. Gã cầm đầu đi đến, ngồi xổm xuống đất, hung hăng nhìn tôi, đưa tay giật phắt cái khăn che mặt của tôi ra. Gã sững người, sau đó thì ngửa đầu cười lớn. Bàn tay của hắn vuốt ve mặt tôi, nụ cười đáng ghét lại càng thêm đậm. Tôi quay mặt, nhếch môi cười khiến khóe môi cũng đau đến phát khóc, tôi cắn mạnh vào tay gã. Gã hét lớn, đạp tôi một đạp. Vừa đau vừa tức, lửa giận của tôi cũng bốc lên não luôn rồi. Con thỏ bị dồn đến chân tường cũng phải cắn người. Huống gì, tôi không phải thỏ, nhưng bị chà đạp đến nhường này, tôi thật sự muốn cầm chổi đập chết gã kia đi thôi.

Đúng lúc tôi định đứng dậy thực hiện cái hành động như ý nghĩ thì gã kia lên tiếng:

– Anh em, bắt con ả này lại, mang về trại. Ta chơi xong sẽ đến lượt các ngươi. – Gã vừa dứt lời, đám người xung quanh liền ồ lên như ong vỡ tổ. Gã cầm đầu đưa mắt nhìn tôi – Yên tâm, đêm nay, chúng ta sẽ cho ngươi chết trong sung sướng.

Đến lúc này, tôi thật sự hoảng sợ. Mặc dù tôi đã dặn dò cậu nhóc kia nhớ chuyển lời đến Khởi Vũ, nhưng làm sao trong đêm nay hắn có thể về kịp? Lâm Mặc… Không! Hắn nhất định không được đến! Không được gặp nguy hiểm!

…………..

Lâm Mặc về đến nhà thì mặt trời cũng đã lặn. Khách trọ đóng cửa im ỉm, đèn không thèm thắp. Hắn khó hiểu. Mọi ngày giờ này khách trọ vẫn còn sáng đèn mà. Chẳng lẽ hôm này nàng lại đi ngủ sớm? Không thể. Mai Mai nhà hắn mười ngày thì cả mười ngày đều thức khuya, hắn có giục mỏi mồm thì cũng chui vào phòng thắp đèn nghịch ngợm chứ chẳng chịu ngủ, làm gì có chuyện đi ngủ sớm? Không lẽ là không khỏe? Nghĩ đến đó, đôi mày hắn càng nhíu chặt hơn, bước chân cũng nhanh hơn.

Mở cửa, đi vào, Lâm Mặc vấp phải cái gì đó làm hắn suýt ngã. Thắp nến lên, đập vào mắt Lâm Mặc là một khung cảnh vô cùng hỗn loạn. Bàn ghế đổ ngã, ấm chén trên bàn trà cũng bị rơi xuống đất vỡ tan tành. Dự cảm không lành lại càng mãnh liệt. Chiếc khăn