
ười như không, đặt bát cháo xuống bàn, khiêu khích:
– Sao nào? Nhận được lá thư yêu thương của chúng ta chưa? Mai Mai nói rằng nên viết thư thông báo cho ngươi một tiếng. Nàng ấy sẽ chuyển về Mạc gi…
Khởi Vũ chưa nói hết, cổ áo đã bị túm lấy. Lâm Mặc vung tay, đấm thật mạnh vào bên má hắn. Khởi Vũ loạng choạng lùi lại, tay bám lấy thành bàn. Hắn quệt máu ở khóe môi, cười đến ma mị:
– Nhột rồi à?
– Khởi Vũ, Hạ Mai là của ta, ngươi đừng hòng động đến nàng ấy.
Khởi Vũ vẫn cười. Đột nhiên, hắn lao đến, đấm trả Lâm Mặc một cú thật mạnh khiến ghế gỗ phía sau đổ ngã. Nắm lấy áo Lâm Mặc, Khởi Vũ ghé sát lại, cười nhưng ánh mắt lại sắc lẻm:
– Ngươi có tư cách nói câu đó sao? Hạ Mai là của ngươi? Thật nực cười. Nàng ấy đau lòng thế nào, ngươi không biết. Nàng ấy thảm thế nào, ngươi cũng không hay. Ngươi nói xem, ngươi có tư cách gì?
Cổ áo bị gì chặt, Lâm Mặc nhíu mày, môi nhếch lên thành nụ cười kiêu ngạo:
– Trước đây ta và nàng ấy thế nào ngươi không cần quan tâm nữa, cũng không khiến ngươi quan tâm. Còn bây giờ, lúc này, ta nói cho ngươi hay, ta yêu nàng ấy.
Khởi Vũ im lặng. Lát sau, hắn buông tay, lùi lại. Khởi Vũ khẽ cười:
– Tốt rồi. Lần này, là ta thua. Nhưng ta không thua ngươi, ta thua Hạ Mai. Nhanh lên trên đi, nàng ấy nhớ ngươi nhiều lắm đó.
– Ngươi… – Lâm Mặc nheo mắt nhìn hắn. Nhưng rồi, người nọ cười, khẽ nói. – Cảm ơn.
Bước trên cầu thang được một nửa, Lâm Mặc ngừng lại, ngó đầu xuống bên dưới:
– Bát cháo kia ngươi tự ăn đi. Người con gái của ta sẽ chỉ ăn đồ ta nấu thôi.
……….
Rời khỏi dòng ký ức, Triều Đan lén nhìn đôi trẻ đang ôm nhau trong phòng qua khe cửa. Nàng cười.
“Lâm Mặc, ngươi đã tìm được bông hoa của lòng mình rồi. Chỉ có điều, ngươi sẽ giữ được bao lâu?”
…………
…
…
…
………..
Mấy ngày nay, tôi cảm thấy, Lâm Mặc sau khi tỏ tình với tôi cũng chính là chẳng khác quái gì so với lúc trước cả! =..=
Đối với việc này, Hạ Mai tôi vô cùng bức xúc, cực kì bức xúc!
Không phải là chàng trai khi yêu sẽ rất chiều người yêu sao?
– Từ trước ta chiều nàng chưa đủ? – Lâm Mặc nhướn mi hỏi.
Chưa đủ! Tất nhiên là chưa đủ!!
Từ trước không phải là hắn toàn bắt nạt tôi sao?
Tôi ấm ức nhìn hắn. Lâm Mặc lại coi ánh mắt đó của tôi như không khí.
Bỏ qua việc chiều hay không, bởi tôi cũng thực là người dễ tính, nhưng không phải chàng trai khi yêu sẽ rất lãng mạn sao?
Nghe tôi thắc mắc như vậy, Lâm Mặc liền kéo tôi lại, một tay choàng qua vai tôi, siết tôi vào lòng. Hắn giơ ra trước mặt tôi một hai củ cà rốt, đặt chúng cạnh nhau, cười bảo:
– Hai củ cà rốt này cùng được chúng ta mua về, cùng nhau được nạo vỏ, cùng nhau vào nồi. Nàng xem, ta ở bên cạnh kể chuyện cho nàng nghe thế này, thế đã đủ lãng mạn chưa?
Tôi đen mặt.
Lâm Mặc, chàng chưa từng biết thế nào là “lãng mạn”, đúng không?
Lại miễn cưỡng bỏ qua vấn đề lãng mạn, nhưng không phải là chàng trai khi yêu sẽ rất thích ôm hôn bạn gái sao?
Ôm thì Lâm Mặc có ôm, nhưng tại sao tôi quen hắn nửa năm, yêu cũng hơn một tuần rồi, hắn vẫn chưa thèm tỏ ra háo hức chút nào? Vấn đề này, tôi không hỏi hắn được. Dù sao mình cũng là con gái, nếu hỏi có phải sẽ tỏ ra là mình rất “ham muốn” hắn không? Nhưng mà, chẳng lẽ Lâm Mặc không quan tâm tôi? Không thể! Vậy chẳng lẽ là tôi không có sức hút sao? Nhìn lại bản thân… cái câu trả lời “không” trong thâm tâm tôi ngày càng nhỏ lại…
Nếu vậy, chắc là tôi nên chủ động một chút…
Hạ quyết tâm như vậy, vào một buổi chiều, khi tuyết rơi đầy sân, Lâm Mặc vừa ngoan ngoãn đi nấu cơm xong. Hắn vừa lên đại sảnh khách trọ, tôi ngồi chỗ quầy thu tiền, ngoắc ngoắc tay gọi hắn lại. Lâm Mặc hôm nay rất hiền, rất nghe lời nên đi đến.
– Lại đây em bảo. – Tôi vẫy hắn, bảo hắn ghé đầu gần hơn nữa.
– Sao? Có chuyện…
Hắn chưa nói hết câu, tôi đã nhanh chóng vòng tay qua cổ hắn, kéo lại, nghiêng đầu đặt một nụ hôn lên má hắn. Cái ấm áp, mềm mềm của da thịt chạm vào môi khiến tôi đỏ bừng mặt. Dù rất xấu hổ nhưng vẫn giữ nguyên động tác. Đúng ra lúc đầu định hôn môi, nhưng mà tôi thật chưa đủ can đảm nên mới hôn má cho an toàn.
Lúc tôi buông ra, tôi thấy Lâm Mặc có vẻ ngạc nhiên. Hắn tròn mắt nhìn tôi rồi bật cười. Mới đầu chỉ là tủm tỉm, sau thì thành cười ra tiếng, dường như rất vui vẻ. Tôi thẹn quá hóa giận, đứng bật dậy, chống nạnh gắt:
– Chàng cười cái gì? Không cho cười!
– Được rồi, thơm má cái nữa thì không cười nữa. – Lâm Mặc chỉ tay lên má mình.
Tôi đỏ mặt, rướn người định thơm má hắn thì Lâm Mặc bất ngờ quay đầu, hôn môi tôi. Khi tôi chưa kịp phản ứng, hắn liền giơ tay giữ đầu tôi, hôn thật sâu. Một lúc lâu sau, hắn mới buông tôi ra, xoa xoa cái má ửng đỏ của tôi, bảo:
– Đồ ngốc, vậy mới là “thơm”.
Tôi ngượng ngùng.
Kẻ này, đúng là… đáng yêu chết đi được!
………
Lâm Mặc sau ngày tỏ tình thì như tiến một bước tới gần hơn con đường “thê nô”. Nấu cơm, rửa bát, phơi quần áo,… đều là hắn làm. Cằn nhằn thì có cằn nhằn nhưng kẻ nọ hình như rất dung túng cho việc sai này sai nọ của “thê tử tương lai”. Một ngày, khi Lâm Mặc đang phơi đồ ngoài sân thì Khởi Vũ đi ngang qua, vô cùng không nể mặt mà bảo:
– Ngươi xem, ngươi cò