Polly po-cket
Hiệp ước bán thân

Hiệp ước bán thân

Tác giả: Shellry

Thể loại: Truyện dài tập

Lượt xem: 324352

Bình chọn: 8.00/10/435 lượt.

mắng hắn?

– Phải. Là ngươi đấy. Ngươi đang do dự, phải không? – Nàng nhếch môi.

– Có lẽ là vậy.

Sau đó, hắn kể cho nàng nghe về cái sự do dự của hắn. Triều Đan yên lặng ngồi nghe, thi thoảng gật gù cái đầu. Cũng không thể trách Lâm Mặc, trong suốt một thời gian dài, hắn yêu Điệp Điệp, và chẳng có cô gái nào tên Hạ Mai xuất hiện trong cuộc đời hắn. Và lúc này, hắn bối rối. Hắn vẫn còn tình cảm với Điệp Điệp, làm sao có thể chấp nhận tình cảm của người kia? Nếu như vậy, có lẽ chính hắn cũng cảm thấy tự khinh thường bản thân mình. Lâm Mặc có tình cảm với Hạ Mai, chẳng qua là hắn chưa nhận ra mà thôi.

Triều Đan chăm chú nhìn nam tử trước mắt. Hắn tựa đầu vào cột gỗ, khuôn miệng cứ vô thức kéo lên mỗi khi nhắc đến người con gái đó. Trái tim ngươi đã thay đổi rồi, ngươi vẫn chưa hiểu sao, Lâm Mặc?

…..

Vài ngày sau, Lâm Mặc bị vị nữ vương nọ kéo ra ngoài dạo phố, nói là để thay đổi không khí. Tâm tình hắn vẫn không khá lên được một chút nào, chỉ lười nhác để Triều Đan kéo đi, mặt mày nhăn nhó như khỉ.

Xung quanh không khí tấp nập buôn bán, rộn ràng người qua kẻ lại, Lâm Mặc chỉ thấy phiền phức. Thế nhưng, so với việc xử lý đống sổ sách trong khi đầu trống rỗng, ngồi đọc sách mà chẳng vào được chữ nào thì ra ngoài chắc tốt hơn. Hắn cảm thấy, dính vào mấy thứ tình cảm kiểu này quả đúng là vô cùng rắc rối.

Thấy dòng người qua lại, không khí ồn ào, Lâm Mặc bất chợt nhớ đến cái người nào đó cũng hay kéo hắn ra chợ thế này, miệng lúc nào cũng ríu rít bên tai không thôi. Nhưng thật kỳ lạ là hắn không hề cảm thấy khó chịu. Người đó kén ăn, không thích ăn cá, không thích ăn su hào, hắn vẫn chiều chuộng mà không hề than vãn. Người đó khi cười thì hay cười toét miệng, thực ra cũng rất đáng yêu. Đang suy nghĩ, đột nhiên, một đứa bé chạy đến, vừa chạy vừa la hét, mắt thì không thèm nhìn đường nên đâm sầm vào chân hắn, ngã ra đất. Đứa bé ngẩng đầu thấy hắn, mặt liền xám ngoét. Một đám trẻ con cũng vừa chạy tới, trông thấy hắn đứng đó cũng rụt rè lùi lại, không dám ho he một tiếng.

Nghĩ bọn nhỏ chơi đuổi nhau, Lâm Mặc liền ngồi xuống, đỡ đứa bé kia dậy, phủi phủi đất cát trên người nó khiến thằng bé nghệch mặt.

– Lần sau đi đứng cẩn thận.

Thằng bé im lặng, đờ đẫn.

Bọn trẻ im lặng, đờ đẫn.

Mọi người im lặng, đờ đẫn.

Lâm Mặc đứng dậy, vỗ vỗ vai thằng bé:

– Chơi thì chú ý. Bị thương sẽ không hay.

– Thành chủ… người thật khác. – Đứa bé rụt rè.

– Hả?

– Ta cũng chưa thấy ngươi… thế này. Giúp đỡ người khác không cần lí do ấy. – Triều Đan xen vào.

Từ trước đến nay, Lâm Mặc trong mắt mọi người là một người vô cùng lạnh lùng, lãnh đạm, u ám, không ai dám lại gần chứ chưa nói đến động vào. Nay đột nhiên giúp một đứa trẻ với thái độ chẳng-có-gì tất nhiên sẽ khiến mọi người kinh ngạc. Người ta bảo: “Muốn thấy Lãnh giáo chủ/thành chủ dịu dàng, ôn nhu? Đi thấy quỷ còn dễ hơn!”

Lâm Mặc sững người, sau đó cười dịu dàng, xoa đầu thằng bé, gật đầu ý nói không có gì rồi để nó đi. Quay lại phía Triều Đan, hắn nhún vai, bảo:

– Tiện tay. Mà… cũng có thể là do Hạ Mai. – Lâm Mặc cười. – Này, ta nghĩ, ta bị hạ gục rồi. – Lâm Mặc chỉ vào bên ngực trái, nghiêng đầu, nụ cười nhẹ nhàng nở trên môi. – Chỗ này này. Nhưng mà, làm sao đây, ta vẫn không đủ dũng cảm nói cho nàng ấy biết.

Xung quanh, trời lạnh dần, tuyết bắt đầu rơi. Giữa những hạt hoa tuyết bay trong không gian, một nụ hoa trong lòng người nọ nở bung, đẹp đẽ đến rung động trong cái lạnh giá của màn tuyết ngày đông.

……….

Tình cảm của Lâm Mặc giống như một hạt đậu, trồng mãi cũng cứng đầu không chịu nảy mầm. Vỏ hạt đậu quá cứng, bóc mãi không chịu ra nên không thể thành cây, cũng sẽ không thể nở hoa. Vấn đề cần thiết là chất xúc tác.

Triều Đan từng cảm thấy như vậy. Và giờ, khi nàng đang đau đầu để làm sao tạo ra “chất xúc tác” cho tình cảm của cái kẻ ngu ngốc kia thì “chất xúc tác” bay đến một cách rất bất ngờ.

Một chiều, Lâm Mặc nhận được một lá thư từ Mạc công tử của Mạc gia – Mạc Khởi Vũ. Đọc xong bức thư chỉ vỏn vẹn một mặt giấy, Lâm Mặc liền xé tan nó, miệng cười như muốn giết người.

“Lâm Mặc,

Bổn công tử từng nói những gì là của ngươi, ta sẽ giành đến cùng. Trước đây là do hứng thú, nhưng giờ,ta đã tìm thấy một người mà ta nhất đính sẽ nắm giữ. Mai Mai nhà ta đã kể cho ta chuyện của nàng ấy với ngươi. Người biết đấy, nữ tử không phải mềm yếu nhất lúc này sao? Ta viết thư chỉ để thông báo với ngươi rằng ngươi cứ yên tâm, sớm muộn gì ngươi cũng sẽ nhận được thiệp hồng của ta và nàng ấy thôi.

Mai Mai đang ốm, cả ngày đều là gọi tên ta. Mạc Khởi Vũ ta cũng vô cùng cảm ơn ngươi đã tạo điều kiện cho chúng ta vun đắp tình cảm. Thôi thì vì Mai Mai, ta sẽ nghe lời nàng ấy mà hòa giải với ngươi.

Mạc Khởi Vũ.”

Liền sau đó, trong thư phòng của Tà Băng giáo, một tiếng rống vang vọng khiến chim ngừng bay, gió ngừng thổi:

– Mạc Khởi Vũ, bổn giáo chủ sẽ đấu với ngươi đến cùng!

Tiếp đó, Lâm Mặc tức tốc phóng ngựa rời khỏi Tà Băng giáo, hướng đi… đương nhiên là tới Thuận Bình. Vừa thấy Khởi Vũ đang chuẩn bị đưa cháo lên tầng hai, Lâm Mặc liền lao đến.

Khởi Vũ trông thấy, như c