
thời gian chăm sóc cho mẹ mình. Không còn cách nào khác, cô đành ngậm ngùi làm thêm cho hắn vài món củ cải trong bữa cơm. Và hắn lại thấy thế làm hào hứng. Nhưng sao nhìn hắn như vậy, cô lại thoáng thấy trong lòng bất an. Dường như có chuyện gì đó đang xảy ra ở công ty mà cô không biết thì phải.Cô dùng điện thoại gọi cho Trần Phương, nhưng máy của hắn lại trong tình trạng không liên lạc được. Điều này từ trước tới giờ chưa từng xảy ra, linh cảm thấy điều gì đó không hay, cô gọi cho Đăng Minh và Thu Ngọc, Đăng Minh trả lời rằng hắn đang có việc bận phải giải quyết còn Thu Ngọc thì trả lời qua loa rồi cúp máy. Nhưng có một điểm chung là, bọn họ đều nói với cô rằng cô đang lo xa, vì thực ra ở công ty chẳng có vấn đề gì xảy ra cả.Ban đầu, cô cho rằng bọn họ đang trấn an cô, nhưng rồi sau khi xét đi tính lại thì có lẽ cô đã lo xa thật. Vì một công ty như Estermir thì sẽ không có chuyện có vấn đề gì xảy ra cho nó được mà nếu có thì chắc chắn báo chí sẽ nhanh chóng đưa tin thôi. Nhưng rồi lại có một chuyện khác khiến cô phải suy nghĩ nhiều hơn.Ngày hôm đó, sau khi chia tay bố mẹ và từ bệnh viện ra về, cô bỗng nhiên nhận được một cuộc gọi điện thoại từ một số lạ. Cô nhấc máy, là giọng một người con gái, cô ta muốn nói chuyện với cô và hẹn cô đến một quán café.***Trong lòng cô lúc này đang lo sợ vì người ngồi trước mặt cô đây chính là Thiên Ân.Cô ấy nói rằng có chuyện muốn nói cùng cô. Cô định lên tiếng từ chối nhưng chưa tìm được lý do gì thì cô ấy đã cúp máy.Thiên Ân vẫn là một cô gái toát lên vẻ đẹp của sự thanh thoát, cả người đầy khí chất cao quý. Cô cũng biết được rằng, cô không phải là người có thể so sánh với cô ấy, nhất là về cái khí chất cao sang ấy. Từ khi bước vào quán café, cô ấy không nói gì mà chỉ nhấm nháp tách café. Cô ta không nói gì, cô cũng không có gì để nói. Cô lên tiếng hỏi:“Thiên Ân muốn nói chuyện gì với tôi sao?”Thiên Ân đặt tách café trên tay xuống, đưa mắt nhìn cô. Một đôi mắt buồn và dường như mang chút u uất. Cô ấy nhìn cô rồi nở một nụ cười chán chường mang chút thông cảm, cô ấy nói:“Kết hôn không có tình yêu, cô không thấy đau lòng sao?”Cô sững người, rốt cục cô ta đang muốn nói gì. Cái con người vui vẻ, hấp dẫn, hoạt bát mà cô đã gặp trước kia đâu mất rồi. Thiên Ân của ngày hôm nay sao mang đầy vẻ bí hiểm như vậy.“Ý cô là gì?” Cô nheo mắt nhìn Thiên Ân.Thiên Ân lại nở một nụ cười khẩy như có như không rồi tiếp tục.Cô ta nói rằng, cô ta vốn không biết rằng cô ta yêu Hoàng Phong nhiều đến thế nào, cho đến khi cô và Hoàng Phong làm đám cưới, cô ta mới thực sự đau lòng và nhận ra tình cảm ấy. Thế nên, mặc cho Mạnh Huy có đau khổ cầu xin, cô ta vẫn dứt áo ra đi vì cô ta không thể chịu được những ngày tháng không có Hoàng Phong và cô ta không cam chịu được việc Hoàng Phong đang ở bên một người con gái khác là cô.Rồi cô ta xin lỗi cô. Cô ta thực sự không ngờ là sự việc sẽ diễn ra như thế này. Cô ta mong cô hãy hiểu cho cô ta và hắn. Có lẽ nhờ cô mà cô ta và hắn đã nhận ra tình cảm dành cho nhau nhiều đến thế nào. Cô ta hứa rằng sẽ nói với hắn bù đắp cho cô tất cả mọi thứ cô cần sau khi cuộc hôn nhân này kết thúc. Và hơn ai hết, cô ta hiểu rằng cuộc hôn nhân của cô vốn không có tình yêu. Cô ta khuyên cô nên chọn cho mình một lối đi riêng. Rồi cô ta lại nhìn cô bằng một ánh nhìn thông cảm.Cô hiểu đôi mắt ấy, đôi mắt của một kẻ thắng cuộc nhìn một người thua cuộc. Có phải lúc trước, cô ta cho rằng Hoàng Phong đã thực sự yêu thương cô nên mới ngậm ngùi chấp nhận như vậy, nhưng tại sao bỗng nhiên cô ta lại cho rằng Hoàng Phong cũng muốn quay về bên cạnh cô ta. Cô biết, trong lòng hắn, cô ta luôn có một vị trí mà không dễ gì có thể thay đổi. Nhưng trong lúc Hoàng Phong yêu thương cô ta nhất, cô ta lại gây cho hắn những vết thương đau đớn để đi theo một người con trai khác và đẩy hắn đến với một cuộc hôn nhân hợp đồng với cô. Một thời gian sau, cô ta lại quay lại và nói rằng Hoàng Phong mới là người quan trọng nhất với cô ta. Cô ta không biết được rằng cô đã nghe được cuộc nói chuyện hôm đó giữa cô ta và Hoàng Phong, và rồi lại nhìn thấy cảnh tượng cô ta ôm lấy Hoàng Phong và khóc vì cuối cùng sau ngần ấy thời gian, cô ta cũng nhận thức được ai là người quan trọng với mình nhất. Nhưng cô ta rốt cuộc vẫn chưa bao giờ nghĩ đến cảm xúc của Hoàng Phong mà chỉ là nghĩ đến cảm xúc của bản thân cô ta. Trong khi hắn phải cố gắng để ôm ấp kỉ niệm, hàn gắn nỗi đau thì cô ta đang ở đâu? Cô ta cho rằng giờ đây cuộc hôn nhân của cô và hắn vẫn chỉ là một cuộc hôn nhân không tình yêu? Cô ta sẽ bù đắp cho cô những gì để cô từ bỏ tình yêu của mình? Cô ta thật sự quá vô lý.“Cô cho rằng Hoàng Phong sẽ trở về bên cô?” Cô nhìn thẳng vào Thiên Ân.Cô ta lại một lần nữa nhếch môi cười. Xong cô ta lại nhìn cô với ánh mắt thương xót.“Phong rất ngọt ngào, phải không?”Cô ta lại muốn nói gì? Tại sao bỗng nhiên cô ta lại khen hắn như vậy? Cô đang mải suy nghĩ thì cô ta lại tiếp tục.“Vậy nên có rất nhiều người lầm tưởng sự tốt bụng là tình yêu! Rốt cục, vẫn chỉ có tôi là hiểu anh ấy!”Cô thoáng sững sờ. Đưa mắt nhìn sang phía T