
ới mình sẽ làm mình đau như vậy. Cô đã sai rồi. Tất cả những chuyện này đã sai ngay từ khi bắt đầu.Đang tìm cách chống tay vào tường để đứng dậy thì cô lại được một người đến đỡ dậy. Chỉ thoáng qua mùi nước hoa, cô biết đó là Hoàng Phong.Cô đẩy hắn ra không cho hắn đỡ cô và cô lại ngã xuống một lần nữa. Cô ngồi đó, cúi gằm mặt xuống đất. Cô không muốn nhìn hắn, cũng không muốn hắn biết cô đang khóc. Tại sao hắn phải thương hại cô khi mà Thiên Ân đã trở về. Cứ để cô tự đau thương, tự chữa lành cho mình cũng được mà. Những cử chỉ của hắn bây giờ chỉ càng làm cho thời gian đau khổ của cô kéo dài thêm mà thôi.Cô thấy hắn nửa ngồi nửa quỳ trước mặt cô, hắn lo lắng hỏi:“Đau lắm sao?”“Chúng ta chấm dứt hợp đồng đi!” Cô vẫn cúi gằm mặt xuống nói với hắn.“Tại sao?” Hắn thắc mắc.Tại sao ư? Hắn không biết tại sao ư? Cô còn lý do gì để ở bên cạnh hắn nữa. Nếu tiếp tục thì cuối cùng người tổn thương nhất cũng là cô mà thôi. Cô muốn ở bên cạnh hắn nhưng có lẽ không được nữa rồi. Người con gái của hắn đã trở về. Cô muốn tranh giành ư. Không thể nào được vì cô biết Thiên Ân quan trọng với hắn như thế nào. Còn cô đối với hắn rốt cục có là gì không?Cô vẫn ngồi đấy, Hoàng Phong không thấy cô trả lời thì lại một lần nữa đỡ cô dậy. Cô không kìm được lòng mình, cô gạt tay hắn ra nói:“Anh đừng tốt với tôi như vậy nữa! Anh cứ thế này thì…tôi sẽ không muốn rời khỏi anh đâu. Vậy nên, chúng ta hãy kết thúc tại đây thôi!”Hoàng Phong sững sờ trước những gì cô vừa nói, hắn dường như nhíu mày khi nghe những lời cô nói. Những lời cô nói vừa rồi thật nực cười, cô muốn kết thúc với hắn nhưng cuối cùng lại là bày tỏ tình cảm với hắn. Cô bỗng nhiên lại cảm thấy xấu hổ vì những hành động vừa rồi của mình. Giống như một cô gái giận dỗi người yêu của mình vậy. Nhưng nhìn những biểu hiện của hắn thì có lẽ cô đối với hắn không là gì cả. Cô lại một lần nữa không màng đến liêm sỉ của bản thân mà nói với hắn những điều này. Cô hết thuốc chữa mất rồi.Thất vọng tràn trề, bẽ bàng đau khổ, cô tự mình đứng dậy và khập khiễng bước đi, còn hắn vẫn ngồi đó. Sau khi quay lưng bước đi, nước mắt cô bắt đầu rơi lã chã. Cô bây giờ thật thảm hại. Tất cả những gì cô sợ hãi nhất đều đến trong cùng một ngày, bị bạn mình chơi xỏ, bị người mình từng thương yêu, tôn trọng cưỡng hôn, nhìn thấy người mình yêu thương trong vòng tay của người con gái khác và lại một lần nữa tỏ tình thất bại. Yêu thương là gì, và tại sao nó lại dằn vặt cô đến mức này.Nhưng cô vừa bước thêm được vài bước thì có một cánh tay kéo mạnh và đẩy cô vào tường. Cô đau điếng nhưng rồi khi chưa kịp kêu lên thì cô đã bị người đó giữ chặt cô trên tường và cúi mặt đặt lên môi cô một nụ hôn.Cô cảm thấy được sự mãnh liệt từ đôi môi hắn đang dần xâm chiếm lấy đôi môi của cô. Cô trợn tròn mắt nhìn hắn.Hoàng Phong, hắn đang làm gì vậy?Hắn vẫn không dừng lại mà dùng sức ghì chặt lấy đôi môi của cô. Tại sao hắn lại hôn cô? Tất cả những việc này rốt cục là gì?Cô đẩy hắn ra, đưa tay lên che miệng. Mắt cô rưng rưng. Cô hỏi hắn đang làm gì vậy. Đã không thể yêu thương cô mà còn đối xử với cô như vậy. Có phải hắn đang thương hại cô không. Có phải hắn đang đang muốn trêu chọc cô hay không. Nếu cả hắn cũng như thế thì cô thực sự quá bi đát rồi. Xin hắn hãy để mọi chuyện dừng lại ở đây thôi. Cô không thể chống đỡ thêm được nữa. Nhưng cô lại thấy hắn không nói gì, trên đôi mắt của hắn hiện lên sự lạnh giá, bi thương. Hắn đang nghĩ gì? Nhưng có là gì thì cũng quá đủ rồi, cô không thể chịu đựng được thêm nữa. Cô gạt cánh tay hắn ra, bước ra ngoài.Nhưng chưa kịp bước ra ngoài, hắn lại kéo mạnh tay đẩy cô đứng vào tường. Bằng đôi mắt bỗng nhiên dịu dàng, hắn nói với cô:“Đồ ngốc này, tôi cần em! Em không nhận thấy điều đó sao?”Câu nói của hắn làm cô sững người. Hắn cần cô. Nhưng hắn cần cô để làm gì? Có phải vì cô đã an ủi hắn không? Có phải vì cô giúp hắn làm việc nhà hay không? Hay hắn cũng yêu thương cô. Còn Thiên Ân thì sao? Hắn không cần cô ấy ư? Nhưng tại sao hắn không tìm cô ngay khi về nước mà lại xuất hiện ở đây bên cạnh Thiên Ân. Những điều diễn ra ban nãy trước mắt cô là gì?Đang quẩn quanh trong những suy nghĩ hoảng loạn. Hắn lại cúi mặt xuống gần mặt cô rồi bằng chất giọng không nhanh không chậm, hắn nói với cô:“Ở bên tôi, được không?”Cô bỗng nhiên nhìn sâu vào đôi mắt của hắn. Cô lại thấy nó cô đơn và hoảng loạn. Những lo lắng của cô về chính bản thân mình chuyển thành lo lắng cho hắn. Hắn sao vậy? Hắn muốn cô ở bên hắn ư?Rồi hắn lại cúi xuống đặt môi lên môi cô. Vòng tay ôm chặt lấy cô.Hắn yêu cô nên muốn cô ở bên hắn, phải không?Nếu đó không phải là tình yêu thì đó cũng là một biểu hiện cho thấy cô cũng có một vị trí trong lòng hắn.Hắn muốn cô ở bên hắn. Chấp nhận. Dù hắn có đang muốn lợi dụng cô cũng được. Chỉ cần hắn nói hắn cần cô thì cô sẽ ở bên cạnh hắn. Cô vẫn sẽ lo lắng nhưng vẫn như lúc trước đã nghĩ, chỉ cần hắn cho cô một vị trí dù chỉ là nhỏ bé trong lòng hắn, cô cũng sẽ cố gắng để được ở bên hắn. So với phải sống trong lo lắng sợ hãi thì cô sợ không được ở bên cạnh hắn nhiều hơn. Hắn nói hắn cần cô,