
Minh.[Ngươi có về kịp không? Ta sắp lấy chồng rồi!'>.Và ngay buổi sáng hôm ấy, hắn mặt đầy mệt mỏi vì đã chạy thẳng từ sân bay về khi nhận được một tin nhắn của cô. Cô bị hắn kéo xềnh xệch lên trên sân thượng trước sự xì xào bàn tán của những kẻ tò mò trong công ty.Hắn ta đẩy cô vào bức tường trống làm lưng cô đau điếng. Hắn tìm mọi cách nhìn thẳng vào mắt của cô, nhưng cô không đủ dững khí để đối diện với hắn nên đã quay mặt tránh né. Vì cô sợ sẽ lại ỷ lại vào hắn, sẽ lại than vãn rồi kể hết mọi chuyện với hắn và cô sẽ lại vì bản thân mình mà dừng lại việc mà cô đang làm. Nhưng những việc cô làm có đúng đắn hay không thì cô cũng hoàn toàn không biết.Hắn một mực hỏi cô có phải bị ép buộc hay không, cô chỉ cười xòa rồi nói với hắn là cô tự nguyện nhưng hắn một mực không tin bởi vì chắc chắn có lý do nào đó mới khiến cô quyết định như vậy. Nếu hắn biết cô kết hôn chỉ vì làm vui lòng cha mẹ hắn sẽ lại mắng cô nhỉ? Nhưng hiện giờ cuộc hôn nhân này diễn ra sẽ làm đẹp lòng biết bao nhiêu người và cứu vớt mặt mũi của rất nhiều người.Hắn còn nổi điên đến mức đấm mạnh vào tường khiến tay hắn bật máu. Cô chỉ biết đứng nhìn trong sợ hãi. Hắn tự mắng hắn ngu ngốc rằng không bảo vệ được cô, mắng hắn không nên quay lại Mỹ để rồi mọi chuyện xảy ra như thế này. Rồi hắn đùng đùng bỏ xuống dưới văn phòng, xộc thẳng lên phòng Tổng Giám đốc, rất may là Hoàng Phong không có ở đó nên không có chuyện gì xảy ra.Về đến nhà, hắn điên cuồng đập phá đồ đạc. Cô ngăn hắn lại thì thấy đôi mắt của hắn dường như ươn ướt. Cô trấn an hắn rằng cô sẽ hạnh phúc mà, rằng mọi chuyện cũng ổn thôi, khuyên hắn không nên lo lắng thái quá cho cô như vậy. Nhưng hắn lại nói với cô:“Thiên An, ngươi không biết thật hay ngươi giả vờ không biết? Ta quay về thì đã không còn kịp nữa sao?”Câu nói này của hắn làm cô khựng lại. Nhìn vẻ mặt đau khổ lúc bấy giờ của hắn, cô có thể nói rằng mình không biết được không? Trước đây những cảm nhận đến với cô từ hắn chỉ rất mơ hồ, nhưng nhìn những biểu hiện hôm nay của hắn cô có thể làm ngơ như không biết không? Như vậy có làm cho hắn bình tĩnh trở lại hay không? Bỗng cô cảm thấy mình vô tâm quá.“Biết gì cơ?”Cô chỉ nói có vậy rồi cũng im lặng. Không rõ ràng tuy sẽ rất đau, nhưng rõ ràng thì sẽ mất tất cả. Cô không phải là không biết điều này.Hắn không còn đập phá mọi thứ nữa mà ngồi xuống nhìn cô chằm chằm. Cô không dám nhìn vào ánh mắt của hắn nên lại quay mặt đi. Sau một hồi suy nghĩ, hắn cất tiếng:“Ta biết ngươi chắc chắn có chuyện gì dấu ta nên mới làm cái việc điên rồ này,nhưng ta sẽ tôn trọng quyết định của ngươi. Ta vẫn sẽ bảo vệ ngươi, sẽ không để ai bắt nạt ngươi!”Cảm ơn hắn vì đã không ép cô đến bước đường cùng. Cảm ơn hắn đã chọn cách ở lại bên cô. Thật sự nếu bây giờ chính hắn cũng bỏ cô đi thì cô thực sự bi thảm quá, sẽ không còn một chút động lực nào để cô gắng. Cô không ngờ có một người tin tưởng vào mình lại giúp cô an tâm đến như vậy.Nhưng nhìn vào đôi mắt lạnh lùng và đau khổ của hắn, cô lại thoáng thấy xót xa.Đã hai ngày kể từ ngày hợp đồng được kí kết và cô vẫn chưa gặp Hoàng Phong. Hắn đang ở đâu, đang làm gì, có đang phải trải qua những cảm giác như cô trước đám cưới hay không?Chuyện của Đăng Minh đã khiến cho lòng cô chùng xuống, nhưng mọi chuyện vẫn chưa dừng lại ở đó khi hai ngày sau đó, bỗng nhiên cô nhận được điện thoại của Khải Hưng, anh hẹn cô để nói chuyện, cô lưỡng lự định từ chối thì anh đã cúp máy. Tâm trạng lại càng nặng nề, cô đi đến điểm hẹn.Vào trong quá café trong địa chỉ đã được nhắn tin, cô thấy Khải Hưng chọn cho mình một góc bàn sâu bên trong và khuất ở một góc kín, anh chỉ đi một mình, không thấy Bảo Hân đâu cả. Anh nhìn tiều tụy và có phần hốc hác. Đôi mắt đượm buồn khi nhìn thấy cô thì ánh lên những tia lấp lánh.Cô kéo ghế ngồi xuống trước mặt anh và gọi đồ uống. Nhưng thời gian cứ thế thấm thoát trôi qua mà dường như anh vẫn không có ý định muốn mở lời. Không khí tràn đầy vẻ ngượng ngịu.“Em sắp kết hôn thật rồi sao?”Anh cất giọng hỏi, vẫn chất giọng ôn nhu như cũ nhưng nó lại như một lưỡi dao cứa vào lòng cô. Cô chỉ gật đầu.“Em không yêu anh ta, đúng không?”Nghe câu nói này của anh, cô bỗng nhiên giật mình. Chuyện này làm sao anh có thể biết được? Hoàng Phong nói với anh sao? Sao có thể như vậy được?“Là anh tự đoán ra!” Khải Hưng thở dài.Sao anh có thể đoán ra được? Trong đầu cô hiện lên câu hỏi đó, nhưng cô không hỏi như vậy, cô đáp:“Ý của anh là sao?” Cô tỏ vẻ nghi hoặc nhìn anh.Khải Hưng vẫn dùng những lời lẽ nhẹ nhàng nhất nói cho cô hiểu. Ngay từ đầu anh đã thấy giữa cô và Hoàng Phong dường như chẳng có chút quan hệ nào nhưng hai người lại nói là sắp kết hôn. Sau hôm hẹn gặp cô, anh có chạy đi tìm cô và thấy cô đang khóc ở một ghế đá trong cơn mưa, khi anh định tiến lại thì Hoàng Phong đã đứng che mưa cho cô. Anh nói anh hiểu cô, rằng từ trước tới nay anh đều hiểu những gì cô nghĩ, và anh cũng biết cô yêu anh. Vậy nên anh hoàn toàn không tin rằng cô có thể từ bỏ tình yêu của mình để kết hôn cùng với Hoàng Phong bởi cô không phải là người như vậy. Anh hỏi có phải vì muốn qu