
lên nhìn hắn. Hắn lại lãnh đạm:“Mang vào đi!”Cô nhìn đôi giày thể thao, rồi lại nhìn sang đôi giày đã đứt quai của mình, có một chút ngượng ngùng giấu hai chân vào gầm ghế đá.“Không mang? Hay muốn tôi mang cho cô?”“Không phải!”Cái tên này lại suy nghĩ đi đâu không biết. Cô vội vàng cúi xuống tháo đôi giày đã đứt ra rồi mang đôi giày thể thao vào. Nhìn ngắm một hồi, cô thấy cũng khá ngộ nghĩnh khi vừa mặc lễ phục vừa mang giày thể thao.“Bỏ vào đây!”Hoàng Phong chìa ra trước mặt cô một chiếc túi. Cô vẫn không hiểu hắn đang nói gì. Trong lúc ngơ ngác thì hắn đã cúi xuống, cầm lấy đôi giày bị đứt quai của cô bỏ vào trong chiếc túi hắn vừa giơ ra. Hắn ngồi phịch xuống bên cạnh cô, nói:“Đôi giầy đã hư mất rồi, đừng cố chấp mang nó nữa, sẽ bị đau chân đó! Nếu chưa thể vứt đi thì hãy bỏ nó vào chiếc túi, để vào một góc làm kỉ niệm cũng được! Hiểu không?”Hắn ta đang nói về đôi giày?Không! Hắn ta đang nói về cô và Khải Hưng. Hắn đang khuyên cô à? Nhưng lúc này sao cô không cảm thấy đau lòng mà ngược lại còn cảm thấy rất nhẹ nhàng thanh thản. Cô mỉm cười. Hiểu! Hiểu chứ!“Ê!” Hắn sốt ruột.Cô dừng dòng suy nghĩ của mình, quay sang hỏi hắn:“Anh đã bao giờ phải cất một đôi giày đi vì nó bị hỏng và làm anh đau chưa?”Cô thấy hắn thoáng lưỡng lự nhưng rồi không nói gì thêm. Cô lại hỏi:“Cô ấy và anh sao rồi?”Không gian lại trở nên im bặt. Cô lại thấy có một nét thoáng buồn trên gương mặt hắn. Hắn lại hỏi cô:“Sao không can đảm bày tỏ với Khải Hưng?”Hay thật, chả ai muốn trả lời ai mà chỉ đặt ra câu hỏi. Cô cũng không còn gì phải dấu diếm cả. Nói ra với hắn, cũng chẳng sao đâu phải không?“Nói ra thì được gì? Sự thật bây giờ đâu thể thay đổi?”“Không hối hận sao?”Không nói ra tình cảm giấu kín gần mười năm của mình, về sau cô có hối hận không, thực sự cô chưa bao giờ nghĩ đến. Nhưng sâu thẳm, hình như cô đã hối hận.“Hối hận chứ! Hối hận đến chết đi được! Tôi đã từng nghĩ đằng nào cũng thế thì tôi cứ nói hết ra cho lòng nhẹ nhõm, nói ra rồi chấm dứt cái quá khứ đau khổ đầy màu sắc tưởng tượng của mình, nhưng tôi không dám nói, tôi sợ sẽ mất đi những thứ tốt đẹp còn lại, tôi sợ không được gặp lại anh ấy nữa!” giọng cô bỗng run run.“Này, đôi khi chỉ cần làm những việc bản thân sau này không hối hận là được!” Hắn nhìn cô.Hay là vậy nhỉ? Hay là cứ nói ra hết nhỉ? Chỉ cần vứt hết tất cả những cái gọi là sĩ diện hão để đối diện với tình cảm của chính mình, chỉ cần như thế thôi, có được không? Chỉ cần nói ra thì cô sẽ không phải đối mặt với những tình cảnh như ngày hôm nay nữa, không còn sợ người ta dùng tình cảm của cô để uy hiếp chính cô nữa, không cần phải lầm lũi nữa mà sẽ sống thật rực rỡ, sẽ tìm cho mình một hạnh phúc mới.Cô những tưởng mình đã buông tay không níu kéo nữa, nhưng cô biết mình vẫn muốn níu kéo.Hoàng Phong áp di động vào má cô khiến cô giật mình, đầu giây bên kia là tiếng của Khải Hưng. Hắn nhìn cô: “Quyền quyết định là ở cô!”Đầu dây bên kia bắt đầu nóng lòng khi không nghe thấy tiếng trả lời, Khải Hưng vẫn lặp đi lặp lại từ alo trong điện thoại.“Alo…anh Hai hả?”“Thiên An? Em ổn chứ, sao giọng em lại kì cục vậy? Em bệnh sao?” giọng Khải Hưng nghe có phần hốt hoảng.“À…em không sao?”“Không sao nhưng nghe sao như em đang khóc vậy? Em đang ở đâu? Anh đến đón em?”“Không cần đâu, em gọi để báo với anh rằng em vẫn ổn! Anh không cần phải lo lắng!”“Vậy à?” Giọng Khải Hưng nghe như chùng xuống.“Anh yên tâm đi, em cúp máy đây!”“À…ừm…”Cô đưa mắt nhìn Hoàng Phong, ánh mắt hắn vẫn nhìn thẳng vào cô. Cô cúp máy và tự nhận mình lè kẻ hèn nhát.Níu giữ đến bao giờ?“À…Khải Hưng à….!” lần đầu cô gọi tên anh trực tiếp như thế này.Đầu dây bên kia vẫn đang lắng nghe, cô biết anh đang lắng nghe cô.Cô hít một hơi thật sâu, và nói thật nhanh:“Em ấy mà…đã từng rất yêu anh! Mà không, đến 1 phút trước đây vẫn còn yêu anh, nhưng giờ thì hết rồi! Chúc anh hạnh phúc nhé!”Và cô tắt máy. Trả lại điện thoại cho Hoàng Phong. Nước mắt vô thức chảy ra.Giờ thì kết thúc thật rồi!Mười năm đằng đẵng, giờ đã kết thúc thật rồi!Đôi mắt cô lấp lánh trong đêm khuya, môi mím lại cho tiếng nấc không nghẹn ngào trong cổ họng. Nhưng một cánh tay ấm áp kéo chặt cô vào lòng, để cô dựa cằm lên vai hắn, vỗ về cô.Không kiềm chế nổi cảm xúc, cô òa khóc nức nở, khóc như chưa bao giờ được khóc. Mọi sầu não cứ thế mà trôi xuống theo dòng nước mắt. Cảnh vật xung quanh cứ thế nhòe đi trong nước mắt.Lại là lần thứ ba cô khóc trước mặt hắn.***Cảm giác hiện tại của cô tuy còn khá đau lòng nhưng cũng thực sự thoải mái. Sau khi để nước mắt nước mũi chảy ròng ròng xuống vai áo của kẻ đang ngồi đối diện thì cô lại càng có cảm giác thoải mái. Cô thấy mình như mạnh mẽ lên rất nhiều. Trung thực với chính mình, đôi khi rất có tác dụng.Mà cũng phải cảm ơn cái tên này rất nhiều. Cô lại một lần nữa phát hiện cô không ghét hắn đến vậy. Hình như còn có một chút cảm kích hắn. Hôm nay hắn đã làm cho cô rất nhiều điều. Thế nên, cũng không hẹp hòi, cô mời hắn đi uống rượu với cô. Hắn không từ chối.Chính vì thế mà cái khung cảnh hiện tại mới xuất hiện. Một cô gái trẻ vừa mặc lễ phục vừa mang giày t