
lại tiếp:“Ai bảo bác cháu chưa có người yêu, tới sinh nhật bác, bác sẽ thấy! Người yêu của cháu sẽ ăn đứt cô con dâu này của bác!” Hoàng Duy ra vẻ tự đắc. Nhóc còn bồi thêm: “Mà bác cũng đừng vui vẻ quá, có những việc có lẽ bác chưa biết hết được đâu!” Nói rồi nhóc con đó bỏ ra ngoài.Cái vẻ phách lối ấy đúng là cùng một khuôn mà ra mà. Hoàng Phong có lẽ đã luyện đến cái lever mà có thể chỉ cần dùng một câu là có thể đánh sập tư tưởng của người khác, trong khi Hoàng Duy cần đến tận hai câu. Gừng càng già càng cay chăng? Nhưng cô lại thấy đôi mắt hấp háy của mẹ chồng cô nhìn theo về phía Hoàng Duy đang đi ra, bà nói với theo một câu nhẹ nhàng: “Bác sẽ mách bố cháu!”.Cô thấy bóng Hoàng Duy khẽ khựng lại rồi run lên.Đây mới đích thực là gừng càng già càng cay.Nhưng suy nghĩ cho cùng, khi cô nhìn vào đôi mắt của người phụ nữ đang ân cần chăm sóc cô đây, cô lại cảm thấy ăn năn hối lỗi, bởi những gì đang diễn ra đều là trò lừa bịp. Hoàng Duy đã biết được điều đó nên mới nói như vậy chẳng. Có lẽ màn kịch này cũng đã đến lúc hạ màn rồi, những ân tình cô đã nhận từ người phụ nữ này cũng như người con trai kia cũng nên dừng lại ở đây thôi. Cô không có quyền để chiếm lấy tình cảm chân thành từ bà chủ tịch bằng một trò đùa giả dối. Không được quyền cho người khác hi vọng lừa bịp rồi lại cướp mất của họ, như thế là vô nhân đạo.Đang lưỡng lự muốn nói ra sự thật với bà thì Hoàng Phong bước vào trong phòng nói muốn nói chuyện riêng với cô. Bà Tần Anh tỏ vẻ tiếc nuối nhưng cũng đồng ý để cô và hắn nói chuyện riêng với nhau. Bà đang định ra ngoài để “nhường lại không gian cho lũ trẻ” thì hắn đã kéo cô đi về phía cuối hành lang, rẽ sang một khu vườn xanh mướt cỏ. Đặt cô ngồi lên một băng ghế màu trắng gần một gốc cây lớn. Hắn ngập ngừng không biết bắt đầu từ đâu. Rồi hắn cũng ngồi xuống bên cạnh cô đan hai tay vào nhau đặt trên đầu gối, khẽ gập người suy ngẫm.Cô nghĩ mình nên là người bắt đầu trước.“Cảm ơn anh và… xin lỗi anh!”Hắn ngẩng đầu quay sang nhìn cô, ánh mắt khó hiểu.“Cảm ơn vì đã giúp đỡ tôi rất nhiều việc trong ngày hôm qua, còn xin lỗi là vì đã mang lại cho anh nhiều rắc rối trong ngày hôm quá!”Hắn cười, nhìn sang phía cô. Nhưng cô lại tiếp tục.“Tôi nghĩ chúng ta nên dừng lại thôi!… Cái chuyện vợ chồng hờ này này! Chúng ta thì không sao, nhưng bố mẹ mà biết chắc sẽ buồn lắm!”Hắn nhìn cô, nói:“Cô không sợ sẽ bị mất mặt sao?”“Giờ thì hết chuyện làm tôi sợ được rồi! Mặt tôi giờ dày lắm rồi, không sao! Với lại chuyện yêu đương hợp tan là chuyện bình thường!” Cô cười xuề xòa.Hắn thở ra nhẹ nhõm.“Tôi định nói chuyện này với cô, nhưng không biết bắt đầu từ đâu, nhưng giờ nghe cô nói vậy thì tôi yên tâm rồi! Cô đừng lo, tôi sẽ chịu trách nhiệm với cô!”Cô cười, chịu trách nhiệm gì chứ, chẳng qua từ trước tới giờ có bao giờ là thật đâu. Nghe từ chịu trách nhiệm của hắn không khỏi làm cô thấy buồn cười. Hắn nói thêm:“Cô không cần nói gì cả, mọi chuyện cứ để tôi lo!” Cô gật đầu đồng ý. Hắn ta nói lo được thì chắc chắn là được. Cô cũng không biết từ lúc nào cô lại tin tưởng hắn như vậy, cũng không biết từ lúc nào cô không còn thấp thỏm khẩn trương khi nói chuyện với hắn. Mọi thứ dường như cởi mở hơn, nhẹ nhàng hơn.“Cảm ơn cô!”“Hả?”Tại sao hắn lại cảm ơn cô? Thực sự là trước đến giờ cô là người mang ơn hắn nhiều hơn, muốn nói thì người nói lời đó đáng lẽ ra phải là cô mới đúng.Hắn lại nhếch mép cười nói: “Vì đã cho tôi dũng khí để bước những bước cuối cùng!”Thực sự cô không hiểu lắm, dũng khí gì, bước cuối cùng gì cơ?Nhưng cô bỗng giật mình khi nhìn vào nụ cười của hắn. Bá đạo nhưng trong trẻo và hiền lành. Thoáng, cô cảm nhận được hai má nóng lên và nghe thấy tiếng trái tim mình đập mạnh trong lồng ngực. Nhưng tất cả rất mơ hồ, mơ hồ đến nỗi cô không kịp định hình rõ ràng đó là gì. CHƯƠNG 10: HAY LÀ…ANH CƯỚI TÔI ĐI!Giật mình nhớ ra hôm nay là chủ nhật, cô phải thu xếp để đưa mẹ cô về nhà. Bà chủ tịch một mực giữ cô lại nhưng cô lấy lý do này để từ chối. Chia tay ông bà chủ tịch, bà vẫn yêu thương ôm chào tạm biệt cô. Bà bắt Hoàng Phong phải đưa cô về cho tới nơi tới chốn, rồi bắt luôn hắn phải đến để thu xếp đưa bố mẹ cô về nhà, bà cứ xin lỗi mãi vì hôm nay bà có việc bận nên không thể đi tiễn “anh chị sui” được mà đành phải để hôm sau xuống thăm gia đình.Ngồi trên xe, cô gọi điện thoại cho Đăng Minh để nhờ hắn đến đưa cô và bố mẹ cô về nhà vì cô không muốn làm phiền Hoàng Phong thêm nữa, nhưng hắn lại có việc phải quay về Mỹ một thời gian, đầu giây bên kia cứ xin lỗi cô rối rít, hắn hứa sẽ mua quà cho cô. Cúp máy và nhìn sang tên Hoàng Phong, cô nói với hắn là hắn chỉ cần để cô ở bệnh viện rồi quay về, mặt hắn bỗng nhiên hằm hằm, nhấn ga phóng thật nhanh đến bệnh viện.Không giống như cô tưởng, mọi thứ đồ đạc của bố mẹ cô đã được 5 người mặc vest đen lịch sự thu dọn xong xuôi, bố mẹ cô cảm ơn Hoàng Phong và nhờ gửi lời cảm ơn đến ông bà chủ tịch vì đã cho người đến giúp đỡ. Riêng cô nhìn cái đội ngũ áo vest đen, đeo kính đen này thì chỉ có một cảm giác: rợn da gà.Đang định quay sang đuổi Hoàng Phong quay trở về thì đã thấy h