
y dao điện hoặc băng cam.”
“Có thể do sặc xăng.”
Một khóe miệng anh ta nhếch lên. “Nó nhận xăng. Không có điện.”p>
“Anh định đi đâu?”
“Lovett.”
Cô cũng đoán thế vì chẳng còn nhiều nơi nữa ở cuối đường. Dù Lovett cũng chẳng có gì nhiều nhặn. “Tôi sẽ gọi xe cứu hộ cho anh.”
Anh ta nâng mắt lên và nhìn ra con đường cao tốc. “Tôi sẽ rất biết ơn.”
Cô ấn số tìm thông tin và được nối máy tới xưởng xe của B.J.Henderson. Cô từng học chung với con trai B.J, B.J. Con, người mà ai ai cũng gọi là Boner. Phải, Boner. Từ tin tức gần đây nhất cô nghe được, Boner làm việc cho cha cậu ta. Máy trả lời tự động trả lời và cô liếc nhìn đồng hồ ở bảng điều khiển. Bây giờ là sáu giờ năm. Cô gác máy và không thèm gọi ột xưởng xe nào khác. Đã quá thời điểm đi nhậu bia Lone Star một tiếng năm phút, và Boner cùng các thợ cơ khí khác hoặc đang ở nhà hoặc đang ngồi trên ghế ở quán bar.
Cô ngước lên nhìn người đàn ông, nhìn qua khuôn ngực tuyệt vời và cho rằng mình có hai lựa chọn. Cô có thể cho anh chàng lạ mặt này đi nhờ tới trang trại của cha và bảo người làm đưa anh ta vào thị trấn, hoặc là tự mình đưa đi. Lái xe tới trang trại sẽ mất mười phút đi trên con đường đất. Phải mất hai mươi tới hai lăm phút để đưa anh ta vào thị trấn.
Cô nhìn chằm chằm vào bên mặt nhìn nghiêng bị bóng tối che khuất của anh ta. Cô không muốn một người lạ mặt biết nơi mình sống. “Tôi có một khẩu súng sốc điện đấy.” Đó là một lời nói dối, nhưng lúc nào cô cũng muốn có một khẩu.
Anh nhìn xuống cô. “Xin lỗi?”
“Tôi có một khẩu súng sốc điện và tôi đã được huấn luyện để dùng nó.” Anh ta bước một bước xa khỏi xe và cô mỉm cười. “Tôi nguy hiểm chết người đấy.”
“Súng sốc điện không phải là vũ khí gây chết người.”
“Thế nếu tôi đặt mức điện cực kỳ cao thì sao?”
“Không thể đặt đủ cao để giết người trừ phi người đó đang có bệnh. Tôi không bệnh tật gì hết.”
“Sao anh biết chuyện đó?”
“Hồi trước tôi làm bên an ninh.”
À. “Chà, sẽ đau cực kỳ nếu tôi phải sốc mông anh.”
“Tôi không muốn bị sốc mông, thưa cô. Tôi chỉ cầu được kéo vào thị trấn.”
“Xưởng xe đóng cửa hết rồi.” Cô ném di động vào chỗ đựng cốc. “Tôi sẽ chở anh tới Lovett nhưng anh phải cho tôi xem tấm thẻ căn cước nào đó trước.”
Khóe miệng anh ta nhếch lên khó chịu khi anh ta thò tay vào túi sau chiếc quần Levi’s và lần đầu tiên, tầm mắt cô hạ xuống nhìn vào khóa quần năm khuy.
Chúa nhân từ.
Không nói một lời, anh ta rút bằng lái xe ra và đưa nó qua cửa xe.
Sadie hẳn sẽ cảm thấy mình hơi bệnh hoạn khi cứ nhìn chằm chằm vào món hàng ấn tượng của anh ta nếu không phải nó gần như đang được đóng khung giữa cửa xe của cô. “Tuyệt.” Cô ấn vài số trên di động và chờ Renee nhấc máy. “Chào Renee. Lại là Sadie đây. Có bút không?”
Cô nhìn anh chàng lực lưỡng đứng trước mặt mình và chờ. “Tớ sắp chở một anh chàng bị hỏng xe vào thị trấn. Vậy nên, hãy viết những điều này ra nhé.” Cô cho bạn mình số bằng lái xe cấp ở bang Washington và thêm vào, “Vincent James Haven. Đại lộ 4389 North Central, Kent, Washington. Tóc: nâu. Mắt: xanh lục. Cao một mét tám và nặng tám mươi cân. Được chưa Tuyệt. Nếu một tiếng nữa không thấy tớ gọi lại, cậu hãy gọi cho văn phòng cảnh sát trưởng hạt Potter ở Texas, bảo họ rằng tớ đã bị bắt cóc và cậu lo cho tính mạng của tớ. Hãy cho họ những thông tin mà tớ vừa đọc.” Cô gập di động lại và đưa thẻ căn cước qua cửa xe. “Vào đi. Tôi sẽ thả anh xuống Lovett.” Cô ngước lên nhìn vào khoảng tối dưới mũ anh. “Và đừng bắt tôi phải dùng súng sốc điện với anh đấy.”
“Không thưa cô.” Khóe miệng anh ta nhếch lên khi anh ta lấy lại bằng lái của mình và đút vào ví. “Tôi phải lấy túi đã.”
Tầm mắt cô rơi xuống trên túi quần sau của anh ta khi anh ta quay người và nhét ví vào trong. Ngực chuẩn. Mông xịn, mặt đẹp. Nếu có điều gì đó mà cô biết về đàn ông, một điều mà cô đã học được sau chừng ấy năm độc thân, đó là có vài loại đàn ông khác nhau. Các quý ông, những anh chàng đáng mến, những tên khốn quyến rũ và lũ đê tiện. Những quý ông duy nhất trên thế giới này là mấy gã mọt sách thuần chủng tỏ ra hào hoa phong nhã với hy vọng một ngày nào đó được lên giường vui vẻ. Người đàn ông đang lấy một túi vải thô từ thùng xe tải kia quá điển trai để là một gã tốt nết. Nhiều khả năng anh ta thuộc giống lai lắm mưu mẹo.
Cô ấn khóa cửa, rồi anh ta ném cái túi vải dùng trong quân đội vào ghế sau. Anh ta ngồi vào ghế trước, làm còi báo động ở dây an toàn kêu lên, lấp kín chiếc Saab với bờ vai rộng và tiếng bíp bíp bíp inh tai của còi báo động.
Cô vào số xe rồi quành chữ U đưa xe ra đường cao tốc. “Đã tới Lovett bao giờ chưa, Vincent?”
“Chưa.”
“Anh sắp có một trải nghiệm tuyệt vời đấy.” Cô đeo kính râm vào và đạp ga. “Vui lòng thắt dây an toàn vào đi.”
“Cô sẽ tấn công tôi bằng súng sốc điện nếu tôi không làm vậy sao?”
“Có thể. Tùy xem từ đây tới thị trấn tiếng còi báo động làm tôi bực mình đến mức nào.” Cô chỉnh lại cặp kính râm phi công màu vàng trên sống mũi. “Và cảnh báo trước cho anh là, tôi đã lái xe cả ngày, nên tôi đang khó chịu sẵn rồi đây.”
Anh tặc lưỡi và cài dây an toàn vào. “Cô tự lái đến Lovett à?