Lamborghini Huracán LP 610-4 t
Hãy cứu em – Rachel Gibson

Hãy cứu em – Rachel Gibson

Tác giả: Rachel Gibson

Thể loại: Truyện dài tập

Lượt xem: 323361

Bình chọn: 10.00/10/336 lượt.

uộm lớp da nhăn nheo của bà thành màu nâu như một chiếc áo khoác da. “Cháu sẽ tìm được người nào đó thôi, vẫn còn thời gian mà.”

Có nghĩa là tốt hơn hết cô nên nhanh lên. “Cháu hai tám tuổi.” Hai tám vẫn còn trẻ. Cô vẫn đang định hình cuộc đời mình.

Bà Luraleen đã vươn tay ra và vỗ lên bàn tay không đeo nhẫn của Sadie. “Chà, chúa phù hộ cho cháu.”

Ngày nay cô đã hiểu chuyện hơn. Cô thấy mình bình tĩnh hơn cho tới vài tháng trước, khi cô nhận một cú điện từ dì Bess bên họ mẹ cô, thông báo rằng cô sắp tham dự đám cưới của cô em họ Tally Lynn. Do thời hạn thông báo thật ngắn ngủi nên cô đã phải tự hỏi không biết có phải ai đó đã rút khỏi và mình là người thay thế phút chót không. Cô thậm chí còn không quen biết Tally Lynn, nhưng Tally Lynn là người thân, và dù Sadie giả vờ rằng mình không có gốc rễ, dù rất ghét cái ý nghĩ phải tham dự đám cưới của em họ, cô đã không thể chối từ. Kể cả khi bộ váy phù dâu màu hồng rực được đưa đến nhà cô để cân chỉnh. Nó không có dây và thân coóc-xê, chân váy ngắn nhiều tầng bằng vải phi bóng quá siết eo và quá phồng đến mức tay cô biến mất trong lớp vải khi cô đặt tay hai bên người. Nó sẽ chẳng tệ lắm nếu mới mười tám và sắp đi khiêu vũ, nhưng những năm trung học của cô chỉ còn là một ký ức xa xăm. Cô đã ba mươi ba và trông có hơi lố bịch trong bộ váy dạ hội/phù dâu của mình.

Lúc nào cũng là phù dâu. Chưa bao giờ là cô dâu. Đó là cách mọi người sẽ nhìn nhận cô. Các thành viên trong gia đình và người trong thị trấn. Họ sẽ thấy tội nghiệp cô và cô ghét điều đó. Ghét rằng mình vẫn còn quan tâm. Ghét rằng hiện thời cô không có lấy một anh bạn trai để đưa cô đi. Ghét nhiều đến mức cô đã thực sự cân nhắc đến việc thuê bạn hẹn. Anh chàng to con, điển trai nhất mà cô có thể tìm ra. Chỉ để làm mọi người ngậm miệng. Chỉ để cô không phải nghe những tiếng xì xào và bắt gặp những cái liếc mắt trộm, hay phải giải thích cho cuộc đời vắng bóng đàn ông hiện giờ của mình, nhưng tính logic của việc thuê một anh chàng ở bang này rồi vận chuyển anh ta sang bang khác thật sự không khả thi cho lắm. Tính đạo đức thì không làm Saide bận tâm. Đàn ông toàn thuê phụ nữ đấy thôi.

Mười dặm cách Lovett, một cái chong chóng chỉ hướng gió và một phần của một hàng rào cũ xen ngang cảnh vật toàn màu nâu. Một hàng rào thép gai chạy dọc đường cao tốc tới cổng vào bằng gỗ và thép uốn của trang trại JH. Mọi thứ đều quen thuộc như thể cô chưa từng rời đi. Tất cả trừ chiếc xe tải màu đen bên lề đường. Một người đàn ông tựa hông vào thanh chắn bùn, bộ đồ đen sì trên người anh ta lẫn vào lớp son đen, một chiếc mũ bóng chày che mặt anh ta dưới ánh nắng Texas chói chang.

Sadie lái chậm lại và chuẩn bị rẽ vào con đường dẫn tới trang trại. Cô cho rằng mình nên dừng lại và hỏi xem liệu anh ta có cần giúp đỡ hay không. Nắp xe bị đẩy lên là một dấu hiệu lớn cho thấy anh ta cần giúp thật, nhưng cô là một phụ nữ đơn độc trên một con đường cao tốc vắng vẻ và anh ta trông quả là to con.

Anh ta vươn thẳng người dậy và thôi tựa vào xe. Chiếc áo phông đen ôm chặt lấy vầng ngực và các cơ bắp vạm vỡ. Sẽ có ai khác đến thôi.

Cuối cùng thì kiểu gì cũng có thôi.

Cô rẽ vào con đường đất và lái qua cổng. Hoặc anh ta có thể đi bộ vào thị trấn. Lovett còn cách đây mười dặm. Cô liếc nhìn vào gương chiếu hậu khi anh ta chống tay trên hông và nhìn theo đèn pha của cô.

“Khỉ gió.” Cô giẫm phanh. Chỉ mới ở cái bang này có vài ba tiếng thế mà bản tính Texas trong cô đã thể hiện lòng hiếu khách rồi. Bây giờ là sáu giờ hơn. Đến giờ này đa số mọi người đều đã từ chỗ làm về nhà, và có thể chỉ mất vài phút hoặc cũng có thể đến vài tiếng mới có người lái qua.

Nhưng… người nào chẳng có di động. Đúng không? Hẳn là anh ta đã gọi cho ai đó rồi. Qua gương, cô thấy anh ta đưa một tay khỏi hông và giơ lòng bàn tay lên. Có lẽ anh ta đang ở vùng mất sóng. Cô kiểm tra để bảo đảm rằng cửa xe của mình đã khóa và lùi xe lại. Ánh nắng đầu tối[8'> rót qua ô cửa sau khi cô lùi ra đường cao tốc, lái xe dọc con đường hướng về chiếc xe tải to đùng.

[8'> Ở Texas mặt trời lặn rất muộn. Ánh sáng ấm áp rọi khắp mặt người đàn ông khi anh ta đi về phía cô. Anh ta là tuýp đàn ông khiến Sadie hơi bất an. Tuýp đàn ông mặc đồ da, uống bia và đập chai rỗng lên trán. Tuýp đàn ông cô tránh như tránh một cái bánh sô-cô-la mềm nóng hổi bởi vì cả hai đều không tốt cho đùi cô.

Cô dừng xe lại và ấn nút trên tay nắm cửa. Khung kính từ từ hạ một nửa xuống và cô ngước lên. Nhìn lướt qua cơ bắp rắn chắc bên dưới chiếc áo phông bó màu đen, bờ vai rộng và chiếc cổ lớn. Một tiếng đã trôi qua kể từ thời điểm mọc lại râu lúc năm giờ, những gốc râu tối màu phủ sạm nửa mặt dưới và quai hàm vuông vức của anh ta. “Gặp rắc rối à?”

“Phải.” Giọng nói đáp lại đến từ một nơi sâu hút nào đó. Như thể nó được lôi lên từ tâm hồn anh ta.

“Anh mắc kẹt ở đây bao lâu rồi?”

“Chừng một tiếng.”

“Hết xăng à?”

“Không,” anh ta trả lời, nghe có vẻ tức giận vì mình lại có thể bị nhầm với loại đàn ông để xe hết xăng. Như thể theo một cách nào đó câu hỏi vừa rồi đã sỉ nhục lòng tự tôn đàn ông của anh ta. “Do má