
chứng tràn khí màng phổi do chấn thương” và “lỗ hổng ở ngực,” mà dịch nghĩa ra có nghĩa là ông Clive bị bẹp phổi do chấn thương và phải dẫn ống khí vào ngực. Ông bị gãy bốn xương sườn, lệch hai xương sườn, rạn hai xương sườn và ông cũng bị tổn thương lá lách. Các bác sĩ dè dặt hy vọng rằng ông sẽ không cần phẫu thuật vì các chấn thương đó. Hiện giờ ông đang nằm máy thở trong khu chăm sóc đặc biệt, và họ đang cho ông uống thuốc an thần sâu cho tới khi ông có thể tự thở. Mối lo lớn nhất của bác sĩ là tuổi tác và nguy cơ viêm phổi của ông Clive. Sadie được cho tên và số điện thoại của bác sĩ chuyên khoa phổi chăm sóc cha cô, cũng như của vị bác sĩ lão khoa đang trông chừng ông.
Bác sĩ lão khoa. Sadie chờ trong khi được chuyển máy cho trạm y tá ở khu chăm sóc đặc biệt. Một vị bác sĩ chuyên chăm sóc cho những người cao tuổi. Cô luôn nghĩ cha mình già. Ông lúc nào cũng già hơn cha các cô gái cùng tuổi với cô. Ông lúc nào cũng cổ lỗ. Lúc nào cũng già cỗi và một mình một ý. Lúc nào cũng già cỗi và khó tính, nhưng cô chưa từng xem ông là người cao tuổi. Vì vài lý do cái từ “người cao tuổi” dường như chưa bao giờ dành cho ông Clive Hollowell. Cô không thích nghĩ cha mình là người cao tuổi.
Y tá của cha cô trả lời các câu hỏi và hỏi xem liệu ông Clive có uống thuốc gì ngoài thuốc huyết áp mà họ tìm thấy trong túi du lịch của ông hay không.
Sadie thậm chí còn không biết ông bị cao huyết áp. “Cha cháu có uống thuốc gì ngoài thuốc chữa huyết áp không?” cô hỏi hai chị em sinh đôi.
Họ nhún vai và lắc đầu. Sadie không ngạc nhiên khi hai người phụ nữ đã biết ông Clive Holloway đến hơn ba mươi năm lại không biết đến những nguy cơ tiềm ẩn về sức khỏe của ông. Đó không phải là một chuyện mà cha cô sẽ kể.
Người y tá trấn an Sadie rằng ông rất ổn định và đang nghỉ ngơi một cách thoải mái. Cô ta sẽ gọi lại nếu có bất kỳ thay đổi nào. Sadie để lại tin nhắn cho dịch vụ trả lời điện thoại của các bác sĩ của ông và đặt vé chuyến bay đầu tiên tới Laredo, theo đường Houston. Rồi cô bảo hai chị em bà Parton về nhà với lời hứa rằng cô sẽ gọi điện trước chuyến bay lúc chín giờ.
Với adrenaline rần rật khắp các mạch máu và cảm giác kiệt sức làm rã rời tứ chi, cô đi lên cầu thang cuối nhà tới phòng ngủ ở cuối hành lang. Cô đi qua những bức tranh chân dung lạnh lùng của các thế hệ nhà Hollowell. Khi còn bé, cô đã nghĩ vài khuôn mặt u ám mang ý chê bai cau có. Cô cảm thấy như thể tất cả bọn họ đều biết khi nào thì cô chạy vào nhà, không ăn tối hay nhét quần áo xuống dưới gầm giường thay vì mang đi giặt. Khi ở tuổi vị thành niên, cô nhận thấy sự chê bai của họ khi cô và vài người bạn chơi nhạc quá to, khi cô lê gót vào nhà sau một bữa tiệc, hay khi cô hôn hít với một cậu nhóc nào đó.
Giờ đây khi đã lớn, dù biết những khuôn mặt u ám ấy chỉ là hình ảnh phản chiếu qua các thời kỳ, những cái răng bị rụng và vệ sinh răng miệng kém phát triển, cô vẫn thấy mình bị chê bai vì đã lết thết về nhà từ đám cưới của em họ mình. Vì đã rời bỏ Texas và cứ đi biền biệt. Vì không biết rằng người cha cao tuổi của mình bị cao huyết áp và những thứ thuốc ông uống. Cô thấy vô cùng có lỗi về việc bỏ đi biền biệt, nhưng tội lỗi lớn nhất là đã không yêu quý trang trại mười nghìn mẫu đất mà một ngày nào đó cô sẽ sở hữu. Ít nhất cũng không dành nhiều tình cảm như cô nên làm thế. Không giống tất cả những thành viên dòng họ Hollowell đang trừng mắt nhìn cô từ hành lang trưng bày ảnh.
Cô đi vào phòng mình và bật đèn lên. Căn phòng giống hệt như những gì cô bỏ lại khi cô chuyển đi mười lăm năm trước. Vẫn chiếc giường bằng sắt cổ từng thuộc về bà cô. Vẫn bộ ga gối màu vàng và trắng cùng những đồ nội thất cổ bằng gỗ sồi.
Cô cởi khóa váy và ném váy lên một cái ghế bành. Chỉ mặc mỗi đồ lót, cô đi dọc hành lang về phía phòng tắm. Cô bật đèn lên và bật chiếc vòi nước xả xuống cái bồn tắm có chân hình móng vuốt.
Cô thoáng thấy mặt mình khi cô mở tủ thuốc và nhìn vào trong. Những món đồ duy nhất trong đó là một lọ aspirin cũ và một hộp băng gạc. Không có loại thuốc kê theo đơn nào.
Quần áo lót của cô rơi xuống nền nhà lát đá và cô bước vào bồn. Cô khép mành lại quanh người và bật vòi tắm lên.
Làn nước ấm dội xuống mặt cô, và cô nhắm mắt lại. Cả buổi tối hôm nay đã đi từ tệ hại đến tệ hại hơn rồi đến khủng khiếp. Cha cô đang nằm trong một bệnh viện ở Laredo, tóc cô xơ cứng, và cô đã để một người đàn ông thọc tay lên váy. Trong ba điều kể trên, mái tóc là điều duy nhất mà cô có thể xử lý trong tối nay. Cô không muốn nghĩ đến Vince, điều đó cũng không khó khăn gì bởi vì tâm trí cô tràn ngập nỗi lo dành cho cha mình.
Ông nhất định phải ổn, cô tự nhủ khi gội đầu. Cô thầm bảo mình rằng ông sẽ không sao khi cô quấn khăn tắm quanh cơ thể và xem xét tủ thuốc trong phòng tắm của ông. Tất cả những gì cô tìm thấy là nửa tuýp kem đánh răng và một gói Rolaids[1'>. Cô tự nhủ ông rất mạnh khỏe so với tuổi của ông. Cô gọi điện cho Renee trên đường tới sân bay và kể chuyện cho cô ấy. Cô ước chừng mình sẽ đi vắng một tuần và hướng dẫn trợ lý những việc phải làm trong khi cô đi vắng.
[1'> Một