
nói thì cô sẽ sống. Cô sẽ sống trong cái kí ức của con thú vật đáng ghê tởm này, trở thành tù nhân bị mắc kẹt trong cái ý thức điên loạn của nó
mãi mãi.
Xinh đẹp, Xinh đẹp ở đâu? Bây giờ con chó săn có đến thì cũng quá muộn để cứu cô.
Vết thương rất sâu, Schuyler bắt đầu cảm thấy chóng mặt vì mất máu. Nhưng ngay trước khi cô ngừng kháng cự bỗng có một tiếng hét vang lên.
Một trận chiến.
Ai đó đang chiến đấu với con thú. Tên Máu Bạc vội thả cô ra. Cô quay lại, tay giữ chặt lấy cổ để áu ngừng chảy và nhìn xem ai đã cứu mình.
Jack Force đang bị mắc trong cuộc tranh giành sức mạnh với sinh vật ghê gớm kia, bị khoá trong một cuộc chiến khủng khiếp. Con vật đó to lớn và vụng về, mái tóc màu bạch kim lấp lánh và có cơ thể của một người đàn ông. Nhưng Jack vẫn đang chiến đấu với nó. Jack đấu ngang sức với con quái vật, đòn tiếp đòn nhưng cuối cùng, Máu Bạc quăng cậu ra, ném phịch cậu vào nền bê tông.
– Jack!-Schuyler hét lên. Cô tìm kiếm, và khi con quái vật thình lình tấn công cổ họng cô thì Schuyler nhớ lại những từ của bà cô.. luật lệ của thiên đường, có nghĩa là bất cứ một sinh vật nào đều là nô lệ của Ngôn ngữ thần thánh.
Cô giữ nó lại bằng một mệnh lệnh đầy quyền uy: “Aperio Oris!”Tự bộc lộ đi!
Tên Máu Bạc nổ ra một tràng cười khanh khách, rồi nó rít lên bằng cái giọng vô cùng khủng khiếp, the thé với sự đau đớn cực độ của một ngàn linh hồn đang gào thét:
– Ngươi không thể ra lệnh cho ta đâu, người trái đất ạ!
Sinh vật đó tiếp tục đe doạ và bước về phía cô.
– Aperio Oris!-Schuyler lại hét lên lần nữa, lần này thì mạnh hơn nhiều lần. Jack loạng choạng về phía sau, trong khoảng khắc Schuyler triệu tập đến câu thần chú, những từ ngữ linh thiêng mà cô học được, con quỷ phải cho họ xem bộ mặt thật của nó. Khuôn mặt đó Jack sẽ không bao giờ quên.
Con quỷ rít lên trong sự mất tinh thần, gào lên đau đớn, những tiếng hét khủng khiếp và sau đó biến mất vào đêm đen.
– Cậu ổn chứ?-Schuyler hỏi, lao về phía Jack- Cậu đang chảy máu kìa.
– Chỉ là một vết cắn thôi- Jack nói, lau sạch vết máu, nó màu đỏ nhưng lại ánh lên màu xanh trong ánh đèn-Mình ổn, còn cậu?
Ở cổ cô máu đã ngừng chảy.
– Làm sao mà cậu biết được?-Cô hỏi.
– Rằng nó sẽ tấn công cậu á? Bởi vì nó mới hành động có một lần trước đây, nên mình biết thể nào nó cũng làm lại lần nữa. Những kẻ giết người luôn có khuynh hướng quay trở lại và hoàn thành những gì chúng đã bắt đầu.
– Nhưng tại sao…
– Mình không muốn nhìn thấy cậu bị thương vì mình…-Jack bối rối giải thích.
Đó là tất cả sao? Schuyler băn khoăn trong đầu.
– Cảm ơn!-cô dịu dàng nói.
– Cậu cũng nhìn thấy nó phải không?-Jack hỏi.
– Ừ!-Schuyler gật đầu-Mình đã thấy.
– Không thể như thế được-Jack nói-Một trò lừa bịp thôi-Cậu lắc đầu-Mình không tin điều đó.
– Không thể ư. Nó phải tuân theo các điều lệ mà-Schuyler nhẹ nhàng nói.
– Mình biết về ngôn ngữ thần thánh-Jack ngắt lời-Tuy nhiên nó là một sai lầm.
– Không phải. Những cái này là sự sáng tạo của luật lệ.
Jack cau mày:
– Không. Con quỷ tự bộc lộ mình trong một khoảng khắc ngắn ngủi khi nó không còn sự lựa chọn nào khác ngoài việc phải tuân theo những từ ngữ của Schuyler. Nó phải cho họ thấy hình dáng thực sự của mình. Đó cũng chính là khuôn mặt của người nắm giữ quyền lực của New York, khuôn mặt của một người đã bắt thành phố này phải thay đổi theo ý thích của mình.
Khuôn mặt của Charles Force. Bố của Jack.
Chương 40:
Schuyler nói cho Jack nghe những chi tiết khi cô liên kết chúng lại với nhau, hi vọng đó không phải là sự thật:
– Là ông ấy. Ông ấy đã ở đó vào cái đêm Aggie chết. Mình đã nhìn thấy ông ấy ở tầng hầm của The Bank. Ông ấy đi ra khỏi kho Lưu Trữ. Bây giờ mình mới nhớ ra. Điều đó chỉ ra rằng khả năng phạm tội của ông ta là rất lớn. Là ông ấy, Jack ạ.
Jack lắc đầu nguầy nguậy. – Cậu không thể phủ nhận những gì cậu đã thấy. Đó là khuôn mặt của bố cậu.
– Cậu sai rồi. Nó chỉ là một thủ thuật của ánh sáng thôi, hay cái gì đó – Jack vẫn lắc đầu và nhìn chòng chọc xuống lề đường.
– Nghe mình này. Jack, chúng ta phải tìm ông ấy. Bà mình nói rằng Máu Bạc thậm chí còn không biết họ là ai. Bố cậu có thể vẫn chưa nhận ra mình đã bị điều khiển.
Lần này Jack không tranh cãi. Cô đặt bàn tay lên cánh tay Jack: – Ông ấy ở đâu?
– Nơi mà ông ấy luôn ở – bệnh viện.
– Ý cậu là gì? Bệnh viện nào?
– Columbus Pres, nhưng mình không biết phòng nào. Mình không biết ông ấy làm gì ở đó. Có thể là ông ấy tới thăm ai đó quá nhiều lần thôi – Jack nói – Mà tại sao cơ chứ?
– Mình nghĩ là mình biết chúng ta có thể tìm thấy ông ấy ở đâu – Schuyler khẳng định.
Schuyler cảm thấy trái tim mình lại run rẩy khi hai người cùng ngồi trên một chiếc taxi để tới bệnh viện, nhưng cô gắng ghìm mình. Họ đến khu liên hợp, những người gác cổng đùa với cô “bạn trai à” khi họ đưa cho Jack thẻ thăm bệnh.
– Ai ở đây? Chúng ta sẽ đi đâu? – Cậu hỏi khi theo cô đi nhanh xuống hành lang.
– Mẹ mình – Schuyler nói – Cậu sẽ thấy.
– Mẹ cậu? Mình nghĩ bà ấy đã chết rồi.
– Cũng có thể như thế – Schuyler nói một cách dứt khoát.
Cô dẫn cậu xuống một hành lang vắng