XtGem Forum catalog
Đừng Nói Với Anh Ấy Tôi Vẫn Còn Yêu

Đừng Nói Với Anh Ấy Tôi Vẫn Còn Yêu

Tác giả: Lục Xu

Thể loại: Truyện dài tập

Lượt xem: 326661

Bình chọn: 9.00/10/666 lượt.

a còn trích một phần tiền quỹ lớp ra mua đồ ăn vặt, phát cho mỗi bạn một túi.Đám con trai còn phấn khích vì tiết học thứ tư ngày 1 tháng 6 sẽ được nghỉ để đá bóng. Chuyện này khiến tinh thần cả lớp hăng hái lên gấp bội.Vương Y Bối nhận được nhiều bánh kẹo nhất, vì nhiều bạn học không thích ăn nên số còn dư đều nghêng ngang tiến vào trong túi của cô.Ngày hôm sau, trận bóng đá của lớp diễn ra rất khôi hài. Toàn bộ đều là bạn học cùng lớp nên chẳng phân biệt được đội nào với đội nào, mọi người chỉ biết nhăm nhăm đuổi theo quả bóng, chạy loạn khắp sân vận động. Ai nấy đều vui vẻ, cười đến mỏi cả miệng, vì một trải nghiệm xa xỉ hiếm có này.Sau ngày Quốc tế Thiếu nhi ấy, Vương Y Bối xin nghỉ học rất nhiều ngày, nguyên nhân là gì không ai biết.Thời gian này mọi người đều bận rộn ôn tập chuẩn bị cho kỳ thi cuối kỳ, nên lúc cô Tưởng nói với Vương Y Bối vì chuyện gia đình mà xin nghỉ học, cũng không có bạn học nào hỏi lí do.Trần Tử Hàn thì vẫn như mọi ngày, chỉ có học và học. Đôi khi ánh mắt vô tình lướt qua vị trí trống kia, anh chợt có cảm giác rất lạ, nhưng cũng chỉ trong chốc lát mà thôi.Cuối tuần, Trần Tử Hàn dành thời gian để thảo luận với thầy cô về vấn đề mua sách tham khảo cho học kỳ sau vì mọi người có khá nhiều ý kiến bất đồng. Sau khi phân tích vài đề thi đại học mấy năm gần đây, mọi người rốt cục cũng thống nhất được ý kiến, chọn lựa sách tham khảo phổ biến với những bài tập cơ bản, dù sao thì đề thi đại học hiện nay cũng có tới 75% câu hỏi thuộc kiến thức ở mức trung bình, học sinh có thể làm những bài tập khó cũng chưa chắc đạt điểm cao trong kỳ thi đại học.Trần Tử Hàn làm hết một lượt mấy đề khác nhau, sau đó phân tích xem bộ nào phù hợp nhất. Cứ làm đi làm lại như vậy, đến lúc xác định xong thì đã là hơn tám giờ tối, Trần Tử Hàn rời khỏi phòng học, tìm một nơi nào đó để ăn tối.Mấy quán ăn ở gần trường học đều không được vệ sinh cho lắm, những lúc chỉ có một mình anh sẽ không vào đó mà tới quán ăn xa hơn một chút. Quán cơm này khá có tiếng, không phải là vì đồ ăn ngon mà là vì từng có một vị khách sau khi đi rút hơn mười vạn tệ thì rẽ vào quán ăn cơm, đến lúc ra về lại bỏ quên tiền ở lại, chủ quán nhặt được đã đem lại cho anh ta. Vị khách đó rất cảm kích, muốn hậu tạ nhưng chủ quán nhất định không nhận. Sau đó, anh ta liền lên báo chí địa phương quảng cáo cho quán, vì thế mà hấu như toàn thành phố đều biết tới quán ăn này.Còn chưa tới nơi, Trần Tử Hàn đã nhìn thấy một xe cảnh sát dừng trước cửa quán internet cách đó không xa. Anh vốn không có tính tò mò nên vẫn tiếp tục bước đi. Thế nhưng đúng lúc ấy, một đám học sinh bị cảnh sát yêu cầu lên xe. Trần Tử Hàn lập tức tới kéo tay Vương Y Bối bỏ chạy. Băng qua đường lớn, hai người ra sức chạy, ngay cả quay đầu lại nhìn cũng không dám.Nhiều năm sau đó, nhớ tới tình cảnh lúc ấy, họ mới cảm thấy bản thân quá ngốc nghếch. Cảnh sát đâu có đủ nhiệt tình để đuổi theo họ chứ? Nhưng lúc ấy hai người quá sợ hãi, hơn nữa lần đầu tiên tiếp xúc trực tiếp với cảnh sát lại trong hình huống như thế.Trần Tử Hàn không rõ mình kéo Vương Y Bối chạy bao lâu, mãi tới khi không chạy nổi nữa mới dừng lại.Mưa rất lớn. Hai người chạy tới khu nhà cũ kĩ phía sau trường học, leo lên tầng cao nhất, trên đó có một văn phòng nhỏ đã bị khóa trái. Hai người ngồi ở cầu thang, vừa rồi chạy đã quá mệt, chẳng còn hơi sức đâu nữa.“Sao cậu lại ở quán net?” Trần Tử Hàn lên tiếng.“Định thử cảm giác ngồi quán net thâu đêm.”Trần Tử Hàn lắc đầu: “Sau đó gặp phải cảnh sát tuần tra à?”.Vương Y Bối lắc đầu.Thật ra, cảnh sát đâu có chăm chỉ như vậy.Trong quán net lúc ấy có vài đứa trẻ, người nhà của một thằng bé trong số đó đã đi tới từng quán một để tìm con, cuối cùng cũng tìm thấy. Ông ta tức giận tới nỗi đập vỡ cả máy tính trong quán, chủ quán net liền báo cảnh sát. Cảnh sát tới nơi giải quyết vụ việc xong, tiện thể kiểm tra khách hàng xem có ai là vị thành niên hay không. Vương Y Bối thật đúng là xúi quẩy bị cảnh sát tóm ngay.Cô ngồi chồm hỗm trên bậc thang, bộ dạng vô cùng đáng thương, đến nỗi Trần Tử Hàn cũng không lỡ miệng trách mắng: “Vì sao không đi học?”Vương Y Bối cúi đầu, hai bàn tay bện chặt vào nhau.Trần Tử Hàn ngồi xuống bên cạnh cô, lần đầu tiên thấy được bộ dạng này của cô, trong lòng chợt có cảm giác gì đó thật lạ.Không gian xung quanh rất yên tĩnh, chỉ có tiếng mưa tí tách, từng giọt từng giọt rơi xuống hòa tan vào dòng nước trên mặt đất.Trần Tử Hàn vẫn im lặng nhìn cô, bỗng nhiên nghe thấy cô nói: “Ông nội tớ qua đời rồi”.Trần Tử Hàn kinh ngạc, không thốt lên được lời nào.Vương Y Bối tiếp tục: “Ông mắc rất nhiều bệnh, tất cả các bệnh người già thường gặp ông đều bị, cao huyết áp, đau tim, cái gì cũng có. Ông từng đi khám, trong tấm phim chụp, trái tim của ông lớn hơn những người bình thường rất nhiều. Nhưng ông ăn được nhiều lắm, mỗi bữa đều ăn hai bát cơm to, mọi người đều nói ai ăn khỏe nhất định có thể sống lâu”.Cô xót xa: “Trước đây bác sĩ nói ông tớ có thể sống được nhiều nhất nửa năm, nhưng ông tớ lúc nào cũng vui vẻ nói với cả nhà: Thế là ông đã sống được mấy cái nửa năm rồi đ