
Tử Hàn, cô cũng không tỏ ra ngạc nhiên: “Ăn không?”.Trần Tử Hàn quan sát cô: “Sao lại chạy ra đây?”.“Suy ngẫm chân lý cuộc sống.”“Ồ!” Trần Tử Hàn nheo mắt: “Ngẫm ra cái gì rồi?”.“Con người ta vì sao phải đi học? Mệt chết đi! Sau này ra ngoài xã hội mấy thứ học được ở trường cũng đâu có dùng tới, sao còn phải nỗ lực học làm gì?” Vương Y Bối liếc nhìn Trần Tử Hàn: “Cậu là học trò ngoan, trả lời cho tớ xem, vì sao lại cố gắng học hành như thế?”“Nếu đây là quỹ đạo đã định trước, vậy thì cứ đi thôi, mặc dù không biết cuối con đường ấy là cái gì. Nếu như có sẵn một lối đi bằng phẳng để lựa chọn thì cứ thử thôi.”Vương Y Bối lặng yên nhìn Trần Tử Hàn, lấy một que kem trong túi ra đưa cho anh: “Ăn đi!”.Trần Tử Hàn lắc đầu.Cô vẫn không thu tay lại: “Tớ ăn không nổi nữa rồi, nếu còn ăn tiếp thì đau bụng mất”.Lúc này Trần Tử Hàn mới cầm lấy, ăn mấy miếng, dáng vẻ miễn cưỡng, anh không thích đồ ngọt cho lắm.Vương Y Bối tươi cười nhìn Trần Tử Hàn ăn kem, cũng lấy que cuối cùng ra ăn nốt, không quên trêu đùa: “Lớp trưởng đại nhân, như thế này có coi là cậu đã ăn hối lộ không?”.“Cậu là kẻ hối lộ, như vậy cũng coi là đồng phạm chứ?”Vương Y Bối vẫn cười, ăn xong rồi mới định nhảy xuống. Nhưng mà xà đơn cũng khá cao, mặt đường lại trơn vì vừa mưa. Cô do dự một hồi, sợ không dám nhảy. Có thể là vì có Trần Tử Hàn ở đây, cho nên cô mới bạo gan hơn một chút, quyết định nhảy xuống khỏi xà đơn. Đường trơn, theo quán tính, cô lao về phía trước, rất may là Trần Tử Hàn kịp thời kéo cô lại. Cô chẳng những không cảm ơn mà còn nói: “Chúng ta có được coi là nam nữ thụ thụ bất thân không?”.Trần Tử Hàn lập tức buông tay, Vương Y Bối mất chỗ bám, ngồi phịch xuống đất.“Thế này là trong sáng rồi chứ?” Trần Tử Hàn cúi đầu nhìn cô.Cô vẫn đang trợn tròn mắt nhìn anh, dường như chưa kịp thích ứng với hiện thực.Trần Tử Hàn quan sát cô một lúc mới đưa tay ra: “Không định đứng lên à?”.Vương Y Bối nắm lấy tay Trần Tử Hàn, muốn kéo anh xuống ngồi cùng. Đáng tiếc, anh quá khỏe, suy nghĩ tà ác của cô không thành hiện thực. Đáng ghét! Quần cô lúc này chắc chắn đã bị dính bẩn rồi, càng nghĩ càng thấy tức Trần Từ Hàn.Nhưng Trần Tử Hàn lại tỏ ra vô cùng thích thú với bộ dạng tức giận của cô: “Vương Y Bối, cậu cầm tinh con gì?”.“Liên quan gì tới cậu?”“Chẳng lẽ lại là con khỉ???”“Ảnh hưởng tới cậu à?”“Đáng ghét!”Trần Tử Hàn bật cười: “Về ký túc thay quần áo đi đã!”.“Không cần cậu nhắc.”Trần Tử Hàn vẫn không ngừng cười, hai tay khoanh trước ngực: “Nhân tiện, thông báo với cậu một chuyện. Cô Hà bảo tớ kèm cậu môn Vật lý. Từ giờ, kết thúc buổi tự học tối thì tốt nhất cậu nên dành ra một chút thời gian. Đương nhiên nếu có thể thì tranh thủ giờ nghỉ trưa và giờ trước giờ tự học tới lớp sớm một chút thì càng tốt”.“Lớp trưởng quả nhiên là chân sai vặt của giáo viên, bảo cái gì thì làm cái đó.”“Vương Y Bối, cậu có thể biết phân biệt phải trái một chút được không?”“Không thể. Tớ chỉ nhớ cậu bảo tớ đi giặt sạch quần áo, sẽ nhớ kỹ lời cậu.” Vương Y Bối tức giận lườm Trần Tử Hàn.“Đồ hẹp hòi.”“Tớ hẹp hòi thế đấy, sao nào?”Trần Từ Hàn lắc đầu bất lực, không tiếp tục tranh cãi với cô nữa mà quay về phòng học.Vương Y Bối đi được vài bước mới quay đầu nhìn bóng lưng Trần Tử Hàn, rồi quay lại: “Nếu như kết quả môn Vật lý của tớ không tiến bộ, có phải sẽ gây rắc rối lớn cho cậu không?”“Tớ cố hết sức là được rồi, nếu như không được như mong muốn thì tớ cũng không sao.”Vương Y Bối nhoẻn cười: “Lớp trưởng đại nhân học giỏi như vậy, lần nào cũng được nhận phần thưởng của cô giáo chủ nhiệm, chi bằng chia sẻ cho tớ một chút, nói không chừng có thể cổ vũ tớ nỗ lực học tập”.“Cậu cần để làm gì?”“Người có kết quả cao nhất mới được nhận phần thưởng mà, tớ mà có cũng cảm thấy vinh hạnh!”“Chuyện này nói sau đi.”“Vậy nghĩa là cậu đồng ý rồi nhé!” Vương Y Bối phớt lờ Trần Tử Hàn, quay về ký túc.Trần Tử Hàn trở lại phòng học, viết một lá đơn xin nghỉ thay Vương Y Bối.Hướng Thần mang bài tập tới tìm anh thảo luận. Đối với những bạn học tới hỏi bài, Trần Tử Hàn không hề từ chối một ai, lúc nào cũng sẵn sàng giải thích tường tận. Nếu đối phương vẫn không hiểu, anh sẽ viết từng bước giải lên giấy, để họ cầm về từ từ xem lại.Vương Y Bối đột nhiên phát hiện để Trần Tử Hàn kèm học đúng là có mặt tốt. Ví dụ, nếu cô kiên quyết không chịu tới bàn học của anh thì anh nhất định phải xuống chỗ cô. Những lúc ấy, Hướng Thần thỉnh thoảng nhìn về phía hai người, khiến Vương Y Bối cảm thấy vô cùng kiêu hãnh, mặc dù chuyện này và cô không liên quan đến nhau. Con người ta luôn mong trong một thời khắc nào đó, mình sẽ trở thành người độc nhất vô nhị, kể cả khi bản thân chẳng hề có suy nghĩ đặc biệt gì với đối phương.Trần Tử Hàn mở mấy trang sách của Vương Y Bối ra xem. Sách của cô rất sạch sẽ, không thấy cô ghi chú gì.Anh lắc đầu: “Cậu nhìn đây!”. Anh vạch lên sách mấy chỗ quan trọng.Vương Y Bối nhìn vào chỗ Trần Tử Hàn đánh dấu: “Tớ chỉ đọc sách thôi à?”.“Ừ.”Cô bĩu môi: “Cậu phải đi à?”.“Ừ.”Cô ném quyển sách xuống: “Thế thôi tớ không học nữa”.Trần Tử Hàn tủm tỉm cười, cúi đầu nhìn cô: “Bạn học Vương Y Bối, cậu nhấ