XtGem Forum catalog
Đúng Là Đồ Đáng Ghét – Khó Ưa Mà!!!

Đúng Là Đồ Đáng Ghét – Khó Ưa Mà!!!

Tác giả: Traitimbenho

Thể loại: Truyện dài tập

Lượt xem: 323151

Bình chọn: 8.00/10/315 lượt.

ông việc, ngày nào cũng u buồn như ở nơi đây….

-Con chào mọi người, con vào đây

-Rán giữ gìn sức khoẻ nhe con!

-Phải thường xuyên liên lạc về nhà đấy!

-Dạ con biết rồi, mọi người về đi ạ – Nhất Anh vẫy tay lần cuối rồi đi thằng vào trong

Thiên Vũ đang thong dong ngoài công viên tìm sự yên tĩnh, Thiên Vũ khá mệt mỏi vì bài luận mà suốt đêm hôm qua cậu gần như không ngủ, chỉ chợp mắt được ít phút gần sáng. Trời đột nhiên kéo mây đến và một cơn mưa to đổ xuống, Thiên Vũ không tìm chỗ nấp mà đứng đó, lấy tay đùa nghịch với những giọt mưa, lòng lắng xuống lại trở nên nhói đau, Thiên Vũ lại nhớ đến Nhất Anh, nhớ đến ngày nào vì muốn tặng cho Nhất Anh một món quà mà Thiên Vũ đã dầm mưa đến phát sốt mấy ngày liền, nhớ đến ngày nào vì tìm kiếm Nhất Anh mà cậu đội cả cơn mưa trở về nhà trong niềm vui sướng…Nở một nụ cười chua chát, Thiên Vũ hét lớn trong cơn mưa

-Tại sao không níu kéo Bin ở lại? Bin thật lòng không muốn ra đi? Vì sao hai chúng ta lại khổ như thế?

Ngồi gục trong cơn mưa, cơn mưa lạnh buốt nhưng trong lòng Thiên Vũ còn lạnh hơn….đôi mắt ướt đẫm vì mưa hay nước mắt….một cơn nóng đang xâm chiếm lấy cơ thể cậu, cơn mưa dần tạnh, cậu lê bước chân về nhà…thay quần áo, nằm xuống giường rồi thiếp đi lúc nào không hay…

Khi tỉnh dậy đầu cậu quay như chong chóng, nhưng cậu cũng phải bò dậy vì hôm nay có tiết ở trên trường. Bước từng bước mệt mỏi đến trường, thì cậu nghe tiếng la…

-Cướp…cướp….

Tên cướp đang chạy về phía cậu, một cô gái đang đuổi theo phía sau. Tên cướp quăng cho cậu cái túi xách và chạy thục mạng vào trong cái hẻm, cậu vẫn còn ngơ ngác thì cô gái đó chạy đến, nắm lấy tay cậu bẻ về phía sau

-Xem nhà người chạy đằng nào

Thiên Vũ nhếch mép, cậu không còn sức phản kháng nữa

-Này cô kia có mau bỏ tôi ra không? Tôi cướp gì của cô, mau bỏ ra

-Còn chối hả? Vật chứng rành rành mà anh còn chối sao? Mau đi đến đồn cảnh sát với tôi, mau lên

Bất chợt Thiên Vũ có cảm giác như lần gặp lại Nhất Anh, Thiên Vũ vùng vằng thoát khỏi cô gái, bóp chặt hai bã vai của cô gái. Đầu Thiên Vũ ong ong, Thiên Vũ nhìn thấy Nhất Anh, ôm trọn cô gái vào lòng

-Nhất Anh, Bin nhớ Nhất Anh nhiều lắm, nhớ nhiều lắm!!

-Này anh kia có mau buông tôi ra không?

Mặc cho cô gái cùng vằng, Thiên Vũ vẫn ôm chặc lấy

-Anh có mau buông tôi ra không? – Cô gái giẫm mạnh vào chân Thiên Vũ, đẩy Thiên Vũ ra, lúc này Thiên Vũ không còn nhìn thấy gì nữa chỉ một màng tối vây lấy cậu

-Nhất Anh…Bin xin lỗi… – Thiên Vũ ngã xuống đất, bất tỉnh

-Này anh kia, mau tỉnh lại…

Cô gái hốt hoảng không biết nên làm thế nào với tên cướp trước mặt, đành gọi xe đưa cái tên cướp nguyền rủa này về nhà mình

-Đúng là xui tận mạng mà, bị cướp còn phải lo cho tên cướp này nữa

Cô gái vừa lấy khăn lau mặt cho Thiên Vũ vừa lầm bầm mắng diết. Khuôn mặt Thiên Vũ đang ngủ trông thật hiền và ấm áp làm sao làm cho cô gái một phút bối rối

-Anh ta đẹp thật – Lấy tay sờ lên khuôn mặt Thiên Vũ, cô gái giật mình – Mình đang làm gì thế này? – Lúng túng đứng dậy ra khỏi phòng

Andy đến trường không thấy Thiên Vũ, cậu lo lắng không biết Thiên Vũ sao nhưng chẳng biết nhà Thiên Vũ chốn nào vì Thiên Vũ rất ít khi nói về cuộc sống riêng của mình cho Andy biết mặc dù hai người khá thân nhưng Thiên Vũ rất kín miệng. Andy trở về nhà thấy có cảnh sát dừng ngay trước nhà mình, Andy đến hỏi thì hay tin em gái mình bị cướp và tên cướp vừa bị bắt. Andy hốt hoảng vào nhà xem em gái mình như thế nào?

-July, em có bị làm sao không? Phía cảnh sát vừa nói lúc sáng em bị cướp và tên cướp vừa bị bắt

-Tên cướp bị bắt rồi ạ? Chẳng lẽ không phải anh ta?

-Em nói ai?

-Lúc sáng em đuổi theo tên cướp khi chạy qua một khúc cua thì tên cướp đứng trước mặt em, em bẻ tay hắn định dẫn đến cảnh sát thì anh ta lại ôm em và gọi cái gì Nhất Anh gì gì đấy rồi anh ta ngất đi. Em đã đưa anh ta về nhà, hiện đang trong phòng em đấy

Andy và July lên phòng, Andy ngạc nhiên khi nhìn thấy Thiên Vũ

-Thiên Vũ, cậu bị sao thế này?

-Anh biết anh ta sao?

-Cậu ấy là bạn chung lớp với anh, cậu ấy tên Thiên Vũ

-Nhất Anh…Bin nhớ Nhất Anh nhiều lắm – Thiên Vũ mơ màng

-Anh xem…từ lúc em đưa anh ta về, anh ta cứ gọi Nhất Anh, rồi nào là Bin nhớ Nhất Anh gì đấy…

-Cậu ấy bị sốt rồi

-Em đã cho anh ta uống thuốc rồi, cũng khá hơn lúc sáng rồi

-Uhm, em không đi học sao?

-Em đi nhưng sợ nhỡ cái tên này tỉnh lại hắn lại làm bừa nên em nghỉ ngày hôm nay luôn rồi, nhưng giờ biết hắn không phải em càng tức, để hắn tỉnh lại em sẽ cho hắn biết tay

Andy miễm cười…hai anh em bước xuống nhà trò chuyện để yên cho Thiên Vũ nghỉ ngơi

-Nhất Anh…đừng đi…cho Bin xin lỗi….không…không…!!!

Thiên Vũ tỉnh giấc hét lên….nghe tiếng hét, Andy và July chạy lên

-Vũ tỉnh rồi à?

-Đây là đâu? – Thiên Vũ nhìn quanh căn phòng xa lạ đối với mình

-Đây là phòng của tôi, anh tỉnh rồi thật tốt mau trả lại phòng cho tôi – July

-Cô là…

-Đây là em gái mình, July

-Uhm…cám ơn cô nhiều lắm, cám ơn cậu…tớ phải về đây

Thiên Vũ bước xuống giường, đầu vẫn còn ê buốt, Andy đỡ Thiên Vũ nằm xuống

-Cậu cứ nghỉ ngơi đi, em gái tớ chỉ đùa thôi

-Ai bảo