
kéo tay Andy
-Từ từ…cái con bé này
Andy lắc đầu, cậu biết cô em gái mình thích Thiên Vũ nhưng mà…cậu thở dài
Mỹ Vân thức dậy, đi xuống nhà thì thấy Nhất Anh đang nấu gì đó trong bếp, mùi hương toả ra, lôi cuốn cô vào trong nhà bếp
-Anh Nhất Anh cũng biết nấu ăn ah?
-Uhm, chỉ mới đây thôi
-Thật sao…? Nhìn những món anh nấu này trông hấp dẫn quá
-Uhm…cũng do một người mà anh mới cố gắng học nấu đấy
-Ai vậy anh? Anh làm em tò mò quá, người này rất đặc biệt với anh đúng không?
Gương mặt cuối xuống che đi một nỗi buồn
-Em đói chưa? Ngồi đi anh dọn ra
Nhìn Nhất Anh thêm một lần, Mỹ Vân cảm thấy Nhất Anh dường như đang mang trong mình một tâm sự, cô muốn sang sẽ điều đó với Nhất Anh, muốn là một người bạn của Nhất Anh không chỉ vì Nhất Anh đã giúp cô mà vì cô cũng quý Nhất Anh, cô xem Nhất Anh như một người anh trai.
-Anh có chuyện gì buồn sao?
-Sao em lại hỏi thế? – Nhất Anh vừa mang thức ăn ra bàn vừa trả lời
-Em hỏi anh câu này nhé! Hình như chúng ta đã gặp nhau ở đâu rồi đúng không anh? Em trông anh rất quen
-Vậy à, anh cũng cảm thấy thế…nhưng anh không nhớ hihi. Thôi em ăn đi nào
-Dạ
Mỹ Vân cùng trò chuyện ăn uống với Nhất Anh. Trong căn nhà tưởng chừng như ngột ngạt nhưng giờ có Mỹ Vân lại trở nên ấm cúng hơn rất nhiều. Xong bữa cơm, Nhất Anh bảo Mỹ Vân về phòng nghỉ ngơi nhưng cô không chịu, cô muốn phụ Nhất Anh dọn dẹp. Nhất Anh không cho cô đành đứng nhìn Nhất Anh làm, cô trò chuyện hỏi về cuộc sống của Nhất Anh, cô muốn hiểu thêm về Nhất Anh…
-Vậy anh sang đây là học thêm về ngành quản trị?
-Uhm, anh cũng muốn trau dồi thêm về nghề nhiếp ảnh của mình
-Anh hay thật đấy. Hồi trước em cũng ước mơ nhiều lắm, em muốn trở thành một y tá giỏi nhưng khi em gặp anh ta, vì gia đình cấm cản nên em và anh ta đã bỏ trốn sang đây…rồi bây giờ anh ta lại… – Mỹ Vân thúc thích
-Thôi em đừng buồn nữa, từ nay có anh làm bạn với em rồi này
-Dạ, em không khóc nữa – Mỹ Vân lau đi hàng nước mắt – Còn anh, anh đã bao giờ yêu ai chưa? Đừng nói với em là chưa, em không tin đâu
-Ờ…thì có…nhưng bọn anh chẳng tới đâu cả…
Nở một nụ cười chua chát, Nhất Anh cuối xuống không nhìn mặt Mỹ Vân vì sợ Mỹ Vân sẽ nhìn thấy những giọt nước mắt trên mi cậu, nhưng Mỹ Vân tinh ý đã vô tình thấy nó, cô nghĩ có lẽ đây chính là nỗi buồn mà Nhất Anh cố nén trong lòng, Mỹ Vân nói
-Anh có thể nói cho em nghe về chuyện tình cảm của anh được không? Cứ xem em như một người bạn, một người em gái được không anh?
Ngước mặt lên nhìn Mỹ Vân, Nhất Anh nỡ một nụ cười
-Cám ơn em, anh không sao đâu
-Anh không tin tưởng em sao?
-Anh không có ý đó…chỉ là…mà thôi anh sẽ kể em nghe, em ra phòng khách đi
Nhất Anh cùng Mỹ Vân ra phòng khách, Mỹ Vân ngồi xuống nhìn Nhất Anh. Nhất Anh bắt đầu kể lại câu chuyện của mình, nước mắt không biết đâu mà rơi ra nhiều đến não nuột lòng người.
-Người anh yêu tên là Bin, là em trai của một người bạn…là con trai đấy…tình yêu của bọn anh bị gia đình Bin cấm cản nhưng sau một thời gian…thì gia đình Bin đã đồng ý cho bọn anh đến với nhau. Niềm vui chưa được bao lâu thì đến lược ba mẹ anh…Bin hứa sẽ cho anh thời gian, Bin sẽ đợi anh….thế mà…Bin đã bỏ anh mà đi…thật sự….thật sự trong khoảng thời gian đó anh chỉ muốn…rời xa cái thế giới này….cũng may nhờ Tuyết Nga bên cạnh…anh nợ cô ấy nhiều quá..
Nhất Anh lấy tay lau đi hàng nước mắt nhưng sau cứ ướt thế này? Mỹ Vân nghe xong câu chuyện cũng không cằm được nước mắt, cô đứng dậy ôm Nhất Anh, cô muốn truyền hơi ấm của mình sang Nhất Anh, muốn Nhất Anh biết rằng bên cạnh Nhất Anh còn có một người bạn, một người em gái sẵn sàng chia sẽ với Nhất Anh…
-Anh, có phải Tuyết Nga hiện tại đang là y tá trong bệnh viện JP không?
-Em quen với Tuyết Nga sao?
-Vậy là đúng rồi, em và anh đã gặp nhau tại công viên, lúc đó em đi cùng với Tuyết Nga, mình đã gặp nhau ở đó
-Anh nhớ rồi. Cám ơn em đã lắng nghe anh, em có kinh tỡm bọn anh không?
-Không, em cảm thấy hai người rất đáng thương….em hy vọng hai người sẽ có một kết cục thật đẹp
-Điều đó có lẽ không bao giờ có…
-Anh à…
-Thôi em nghỉ đi, anh phải đi ra ngoài một chút
-Dạ
Nhất Anh ra ngoài tìm sự yên tỉnh, cậu không muốn nghĩ đến Thiên Vũ nhưng sao làm việc gì cậu cũng nhớ về Thiên Vũ, hình ảnh của Thiên Vũ cứ bám lấy cậu dù đã 2 năm, 2 năm cậu và Thiên Vũ không gặp nhau….
Andy và July đi đến nhà của Thiên Vũ, đứng bên ngoài thấy Thiên Vũ trông một chiếc quần sọt, một cái áo thun mặc nhà, Thiên Vũ đang tưới cây, July nhìn cười típ mắt
-Anh Thiên Vũ – July
-Ủa hai người đến rồi à, vào nhà đi…đợi mình một chút nha
-Hihi trông cậu kìa ướt hết trơn rồi – Andy
-Uhm hihi….
-Cho em làm với
July giật lấy ống nước từ tay Thiên Vũ làm nước bắn vào người Thiên Vũ, July mặc Thiên Vũ, cô cười típ mắt tưới nước cho cây, Thiên Vũ lại nhớ…lại nhớ đến Nhất Anh, Thiên Vũ bất động đứng nhìn July đang cười mà cứ ngỡ là Nhất Anh.
-Vũ…Vũ… – Andy lây người làm Thiên Vũ giật mình
-Cậu gọi mình ah
-Cậu làm sao vậy?
-Ơ…không…
-July à, em nghịch quá rồi đấy
-Anh hai này
July giận dỗi bỏ ống nước ra, đi lại Thiên Vũ
-Hai người