
ước đèn bàn đọc sách.
An Tín lặng lẽ đi tới, trong lòng vô cùng căng thẳng: “Bố, có phải mẹ đã đến tìm Dụ Hằng?”
Bố đặt bản dập tranh chữ xuống, bỏ cặp kính gọng đen ra, vỗ vỗ cạnh mình nói: “Đến đây ngồi đi, An Tín”.
Lần đầu thấy bố gọi thẳng tên mình, An Tín càng hồi hộp. Cô liền ngồi xuống sofa bên phải bố, nóng lòng nhìn ông.
Ánh mắt bố hiền hòa như nước suối, mang vẻ điềm tĩnh của người hiểu rõ nội tình, thận trọng lướt trên mặt cô.
“Tín à, con đã lớn rồi, nghe chuyện xong phải bình tĩnh, phải nghĩ cho nỗi khổ của mẹ”.
An Tín nuốt nước bọt gật đầu.
“Năm hôm trước khi con rời viện điều dưỡng về thành phố tìm Dụ Hằng, mẹ đoán ra là con đi đâu. Bà ấy thu dọn quần áo làm ầm lên đòi về, bố không lay chuyển nổi đành theo bà ấy về Tối ngày hôm sau bà ấy liền tìm gặp Dụ Hằng, yêu cầu cậu ấy rời xa con, không cho cậu ấy gặp lại con. Nghe ông chủ quán trà nói – Dụ Hằng đồng ý rồi”.
An Tín cứng đờ người, ngồi ngây ra đó, mãi không nói nên lời.
Bố tiếp tục nói: “Mẹ con sau khi trở về lại rơi vào chứng hysteric[3'>. Bố lén tới quán trà, chính nơi mà Lan Nhã hẹn con ấy, hỏi ông chủ về tình hình khi ấy. Ông chủ nói sợ mẹ con lại phát bệnh, nên lần này ông đặc bà ấy đánh Dụ Hằng. Con đừng khóc mà, con gái, haizz, con nói xem bệnh của mẹ con… haizz, bà ấy đúng là đã tát Dụ Hằng một cái, mắng cậu ấy không biết phải trái, mọi người trong quán đều nghe thấy cả”.
[3'> Chứng cuồng loạn
Bố lại thở dài, An Tín bưng mặt, khóc rất thương tâm. Cô hận bản thân mình giờ mới biết, tối hôm Chính Nam cưỡng hôn cô, Dụ Hằng đã đi đâu trước đó, đã xảy ra chuyện gì. Nếu thời gian có thể quay ngược lại, cô nhất định sẽ ôm chặt Dụ Hằng, không để anh rời văn phòng hôm đó. Nếu thời gian còn có thể trở lại trước nữa, cô cũng sẽ nuôi dưỡng cẩn thận tình yêu mà cô khó khăn lắm mới có được chết.
Bao ngày bao đêm, cô hết lần này đến lần khác tưởng nhớ bóng dáng Dụ Hằng, hết lần này đến lần khác thầm vui khi đến gần anh thêm một chút. Nhưng cái tát ngày hôm nay, lại quét sạch những tình cảm anh dành cho cô, khiến trái tim cô lạnh giá.
Cô sà vào lòng bố, khóc một trận thỏa thuê đã đời, nước mắt ào ạt tuôn rơi, cuốn đi những muộn phiền và đau khổ bao ngày qua trong cô, cuốn đi bao chua chát trong 700 nhớ trộm, cuốn đi chút vấn vương Dụ Hằng còn sót lại trong tim, rửa tội cho một con người mới, nói với cô rằng, bắt đầu từ ngày mai, cô lại phải làm lại từ đầu.
Bố không nói câu nào, vuốt ve mái tóc cô, như hồi còn lẽ an ủi cô. Sau cùng, ông nói bằng giọng kiên định: “An Tín, tình yêu đó khiến con mệt mỏi quá rồi, nên dừng lại thôi”. Bao nhiêu đau thương giăng ngang trước mặt, làm tổn thương Dụ Hằng, làm hại đến mẹ, mệt mình mệt người, cô phải đây thôi.
Sáng ngày hôm sau, An Tín mặc lại bộ trang phục đi làm thường ngày, bưng hộp giấy đựng đồ dùng văn phòng ra khỏi Dực Thần, ngẩng đầu ưỡn ngực hiên ngang bước vào Tam Khai. Cô hoàn toàn rời xa Dụ Hằng, tin rằng sẽ không khiến anh tổn thương thêm nữa, nghe Chương Tiểu Muội nói, bên cạnh anh đã có bạn gái rồi, chính là Helen.
Chương Tiểu Muội nói: “Ban đầu cũng như mọi khi, không công khai thể hiện thân phận bạn gái, nhưng toàn cùng cô ta uống trà chiều”.
An Tín nghe được tin này, cúi đầu nhìn sàn đại sảnh rất lâu, cho đến khi hơi thở bình thường trở lại, liền cáo biệt Chương Tiểu Muội.
Tiếp quản công việc ở Tam Khai đã đủ phức tạp khó khăn, lại phải để mắt đến Nhiếp Tiểu Thiện cứ lẵng nhẵng theo đuôi.
“Cô An, phiền cô pha giúp ly cà phê đen, nhân tiện đem tài liệu của phía Hàn Quốc lại đây”. Cấp trên trực tiếp Nguyễn Hoành dặn dò.
An Tín đeo ba lô nhận lệnh rời đi. Trên danh nghĩa là trợ lý, thực ra cô một thân kiêm đủ các loại chức: lo trà nước, osin, máybay chiến đấu trong công việc. Theo sau còn cả Nhiếp Tiểu Thiện. Tiểu Thiện cứ quấn lấy cô đòi cô làm thư đồng, sau khi bị cô từ chối, kiên quyết ngày ngày đến Tam Khai, tiếp tục hiếu kỳ ngắm người qua lại.
Nguyễn Hoành hai mươi bảy tuổi như tia nắng đầu sớm mai, đẹp trai sáng sủa. Thần thái lúc nào cũng ung dung nhàn nhã, bộ comple nền nã trên người cũng tinh tế hài hòa không kém. Đối với việc sếp tổng bỗng nhiên điều xuống một cô nàng cừu vui vẻ, lại còn cả một “thiện nữ yên tĩnh” vô công rồi nghề theo sau, anh không ý kiến gì hết.
Anh từng nói, anh chỉ yêu cầu Dụ Hằng cho mượn tạm trợ lý An trong vòng nửa năm, không ngờ sếp tổng hào phóng cử xuống ngay, mà thời hạn hợp đồng lại là vô hạn…
An Tín cười cười, không giải thích bất cứ nguyên nhân nào, trưa đến là mang cơm theo lệ. Nguyễn Hoành nhìn tập bảng biểu, nói: “Tháng sau chúng ta có một case[4'> lớn. Điện tử Đông Tinh Hàn Quốc muốn tìm đối tác ở Trung Quốc, khai thác phát triển game. Theo thông lệ, họ sẽ cử đội kinh doanh điện tử đi trước khảo sát, tổng bộ yêu cầu chúng ta tiếp đãi cho
[4'> Thương vụ
“Tôi biết rồi, xin hỏi hôm nay anh muốn ăn gì?”
“Cơm trắng với canh sườn”.
An Tín đến nhà ăn nhân viên lấy cơm, thấy bốn xung quanh đều có đồng nghiệp đang ngồi, duy chỉ có bàn của Tiểu Thiện là trống trơn. Cô ngẫm lại, mới nhận ra Tiểu Thiện thực ra là một cô bé ngoan, chưa khi n