
y hiểm đến tính mạng, hiện giờ chỉ uống thêm thuốc giải độc và nghỉ ngơi ạ!”
“Người đâu, đưa chiêu dung về Ninh Vân các đi.”
“Vâng!”
Lôi Ngọc Âm nhất thời chưa hiểu rõ, nàng tin hoàng tẩu không phải là người hạ độc.
Còn Ninh Nhược Đình, trong lòng đã biết chắc, Triệu Uyển Nhi tự hạ độc mình, hòng gắp lửa bỏ tay người.
“Doãn phi, là ngươi đã hạ độc phải không?” Thái hậu tức giận chỉ vào Ninh Nhược Đình, trong mắt lộ rõ vẻ ngoan tuyệt. ” Ngươi đúng là đồ tiện nhân độc ác.”
Hạ nhân trong cung sớm bị thái hậu doạ sợ chết khiếp.
Nàng biết thái hậu chính là thuận nước giong thuyền.
Ninh Nhược Đình vẫn vân đạm phong khinh” Thái hậu, nếu thần thiếp thực sự hạ độc, cũng không ngu ngốc tới mức hạ độc trong tẩm cung của mình!”
“Đến nước này, ngươi còn muốn chối tội?” Thái hậu giận dữ quát lên.
“Mẫu hậu, hoàng tẩu nói có lý!”
“Con còn dám bênh ả? Đưa công chúa về tẩm cung cho ta!”
Hai cung nữ tiến lên ” Công chúa, xin người đừng làm khó chúng nô tì!”
“Bản công chúa tự đi được!” Lôi Ngọc Âm đành quay lại nhìn Ninh Nhược Đình, trong mắt là tín nhiệm tin tưởng.
Ninh Nhược Đình khẽ gật đầu một cái.
Tiểu Thanh gấp giọng.
“Thái hậu minh xét!”
Lý Đằng cũng tiến lên.
“Xin thái hậu nương nương minh xét!”
“Các ngươi câm miệng cho bản cung. Người đâu, giải quý phi vào thiên lao, chờ ngày xử tội!”
Lý Đằng và Tiểu Thanh nhất thời gương mặt thất sắc.
CHƯƠNG 29:LÃNH CUNG( HẠ)
Ngự lâm quân nhanh chóng tiến vào.
“Bắt tất cả người trong cung Vĩnh Thuỵ về Đại lý tự điều tra!”
Ninh Nhược Đình trong lòng cười lạnh, thái hậu cũng thật chu đáo, ngay cả Ngự lâm quân cũng đã điều động tới, sẵn sàng bắt người.
“Khoan đã!”
Lý Đằng chắn trước mặt Ninh Nhược Đình, thấy vậy, Ngự lâm quân nhất thời không dám tiến lên. Lý Đằng chính là người đứng đầu Ngự lâm quân, thường ngày toàn bộ người trong Ngự lâm quân đều không dám trái lời.
Thái hậu gằn giọng ” Ngươi lại dám chống lại bản cung? Mau tránh ra!”
Ninh Nhược Đình nhẹ giọng ” Ngươi lui xuống đi!”
Lý Đằng lưỡng lự một chút, liền như cũ đứng bên cạnh nàng.
“Mau bắt hết bọn chúng lại!” Thái hậu lớn giọng quát, Ngự lâm quân liền xông lên.
Ninh Nhược Đình cười lạnh,nhẹ nhàng động tay áo.
“Có kim bài miễn tử ở đây, còn không mau quỳ xuống?”
Ngự lâm quân nhìn đến trên trên tay nàng, kim bài khắc hai chữ ” hoàng lệnh”, liền vội vàng quỳ xuống.
Thấy kim bài này chính là thấy hoàng thượng.
Lý Đằng và Tiểu Thanh cũng vội vàng hành đại lễ.
Lý Đằng trong lòng kinh hoảng, hoàng thượng yêu chiều quý phi, chỉ có thể hình dung bằng câu vô pháp vô thiên!
Ninh Nhược Đình ánh mắt đầy vẻ quyết tuyệt, toàn thân tản ra khí thế bức người. Muốn chơi ư? Vậy ta phụng bồi các ngườii chơi đến cùng!
Cục diện trong chớp mắt thay đổi đến chóng mặt.
Thái hậu nhất thời không thể tin nổi, chỉ biết đứng yên như tượng đá.
“Các ngươi ra khỏi đây cho bản cung!”
Ngự lâm quân liền mau chóng rút lui.
“Ngươi… làm sao mà có được?” Thái hậu kích động chất vấn.
“Hoàng thượng đã ban nó cho thần thiếp, đề phòng việc… thần thiếp không minh bạch mà chết đi.”
“Ngươi… ngươi…”
“Cung tiễn thái hậu!”
Ý đuổi khách rất rõ ràng, không cho đối phương nửa điểm phản bác.
Tiểu Thanh giật mình, nương nương có lúc thật phúc hắc.
Thái hậu đành ôm hận bỏ đi, không quên ném lại cái nhìn sắc như dao.
Ninh Nhược Đình nắm chặt lệnh bài trong tay, nhờ có nó mà nàng chuyển nguy thành an.
Nhưng đây cũng chỉ là biện pháp tạm thời, nàng nhất định rửa oan cho mình, khiến bọn họ tâm phục khẩu phục.
Trong đầu nàng loé lên một ý nghĩ.
“Lý Đằng!”
“Nương nương có gì phân phó?”
“Ngươi hãy lục soát tất cả các cung, lấy danh nghĩa điều tra việc chiêu dung bị hạ độc, nhưng trước tiên là Ninh Vân các, mau lên, ta nghĩ chiêu dung chưa kịp phi tang độc dược đâu!”
“Vâng thưa nương nương!”
Có câu tiên hạ thủ vi cường*, thay vì ngồi đây chờ chết, nàng phải ra tay sớm một chút, khiến cho Triệu Uyển Nhi không kịp trở tay.
Người trong cung nghe tin lục soát cũng chẳng lấy làm lạ, nhưng khi Ninh Vân các bị lục soát trước tiên, ai nấy đều bất ngờ.
Chẳng lẽ có chuyện hoang đường đến nỗi, Triệu chiêu dung lại đi tự hạ độc mình?
Lục soát một hồi, quả nhiên tìm được độc dược ở chỗ nàng ta.
Người ở Ninh Vân các ai nấy vô cùng ngạc nhiên, trăm miệng như một nói mình không hề biết. Nhưng chỉ thế này thì chưa đủ, cần tìm thêm chứng cớ.
Chuyện này dĩ nhiên chỉ có Triệu chiêu dung biết, cùng lắm thì có thêm thân tín của nàng ta, cho nên bao nhiêu người kêu oan là đương nhiên.
Trong đầu nàng bỗng loé lên một tia manh mối, nàng ta sai người đi thái y viện làm gì?
“Lý Đằng, phiền ngươi thêm một việc!”
“Xin nương nương đừng nói vậy, đó là việc vi thần nên làm!”
“Ngươi hãy tới thái y viện, điều tra cho ta xem, ngày hôm qua người của Triệu chiêu dung tới đó lấy thuốc từ vị thái y nào, đem ông ta tới đây.
Lý Đằng rất nhanh đã tra ra, trở về báo với nàng, đem cả người theo.
“Vi thần tham kiến quý phi nương nương, nương nương vạn phúc kim an.”
Ông ta sớm bị Lý Đằng doạ sợ.
Lý Đằng lạnh giọng ” Mau khai ra, ngươi đưa thuốc gì cho Triệu chiê