
ng ở hành cung, cho nên nàng chưa gặp.”
Nhắc đến mẫu phi, giọng nói bình ổn của hắn có chút run lên.
“A, đây hẳn là hoàng tẩu?”
Ninh Nhược Đình giật mình, Lôi Ngọc Âm là đang nói với nàng?
Lôi Thừa Vũ trong mắt toát lên ý cười thoả mãn, hai tiếng hoàng tẩu này, nghe thật êm tai!
Hoàng tẩu? Công chúa cũng thật thoải mái đi. Không sao, như vậy thật tốt!
“Âm Nhi, không được thất lễ!” Thái hậu lạnh giọng nhắc nhở, bà còn chưa chấp nhận nàng ta, sao Âm Nhi có thể gọi một tiếng hoàng tẩu?
“Tẩu thật đẹp nha, làm Âm Nhi cảm thấy mình thật thua kém.” Lôi Ngọc Âm hoà nhã nói, hoàn toàn là hâm mộ mà không có một tia đố kỵ.
“Công chúa quá lời rồi.”
“Nào, ta kính tẩu một ly!”
Nói rồi, công chúa tự rót cho mình một chén rượu, đưa về phía nàng.
Ninh Nhược Đình cũng rót một chén, liếc qua, liền thấy ánh mắt Phong Trạch nhìn Lôi Ngọc Âm khác thường.
Ánh mắt ấy, rõ ràng là quan tâm cùng lo lắng.
Haha, giữa hai người này không đơn giản đi!
“Được, công chúa, thỉnh!”
Hai người đều uống cạn chén rượu.
Nàng cảm thấy rất thích vị công chúa này.
“Hoàng tẩu, ta rất thích tẩu đó!”
“Được công chúa quý mến, ta thật may mắn rồi!” Nàng nở cụ cười sáng lạn, vui vẻ đáp lại.
“Tẩu tên gì vậy?”
“Tên của ta là Doãn Kiều Ninh.”
“Ồ, từ nay tẩu có thể gọi ta Âm Nhi!”
“Được!” Nàng thoải mái đáp lại, trong hoàng cung có người bầu bạn, không tệ.
Tối đến, Lôi Thừa Vũ cùng nàng trở về cung Vĩnh Thuỵ.
Hai người vào đến tẩm điện, cung nữ liền lui ra, đóng cửa lại.
Lôi Thừa Vũ chuếnh choáng men say, nàng để hắn ngồi trên giường, muốn gọi cung nữ nấu canh giải rượu.
Đang định ra ngoài phân phó, bàn tay lại bị hắn kéo lại.
“Nhược Đình…”
Hắn giữ nàng ngồi trong lòng.
“Thừa Vũ, để ta giúp chàng chuẩn bị canh giải rượu.”
“Không cần…” Hơi thở của hắn nóng rực phả vào cổ nàng, hắn nhanh nhẹn xoay người, đem nàng đè xuống giường.
Ninh Nhược Đình hoảng hốt ” Chàng…”
Lời chưa kịp nói ra, đã bị hắn nuốt xuống.
Hắn hôn nàng, không còn ôn nhu dịu dàng nữa, mà nụ hôn cuồng dã tấn công, khiến nàng không thở nổi.
Nụ hôn của hắn trượt xuống cần cổ trắng ngần, gặm cắn từng chút một.
Bàn tay hắn đưa lên, muốn cởi lớp áo ngoài của nàng xuống.
Ninh Nhược Đình hoảng hốt giữ lấy tay hắn, kêu lên ” Thừa Vũ, dừng lại!”
Hắn coi như không nghe thấy.
“Thừa Vũ, mau dừng lại đi!” Giọng nói nàng càng khẩn trương.
Hắn vẫn không mảy may nghe lọt.
“Hoàng thượng, người chỉ coi thần thiếp là phúc tinh, chúng ta không phải phu thê thực sự!”
Thân mình Lôi Thừa Vũ bỗng cứng đờ, động tác cũng dừng lại.
Hắn ngẩng lên, đối diện với nàng, ánh mắt trở nên lạnh lẽo.
Lôi Thừa Vũ đứng dậy, chỉnh trang y phục, không nói lời nào rời đi.
CHƯƠNG 27: KHẮC KHẨU ĐỘNG PHÒNG HOA CHÚC
Sáng hôm sau, tan triều từ rất lâu, nàng vẫn không thấy Lôi Thừa Vũ tới.
Ninh Nhược Đình biết hắn giận nàng, nhưng nghĩ đi nghĩ lại, nàng vẫn không thấy mình làm gì sai.
Nàng buồn bực tới Ngự uyển, lại thấy hắn ngồi trong một tiểu đình không xa, ung dung thưởng trà.
Lôi Thừa Vũ ngẩng lên, tầm mắt rơi đúng vào thân ảnh quen thuộc.
Hắn chỉ liếc qua, lại vờ như không ghấy nàng.
Trong lòng Ninh Nhược Đình chùng xuống.
Hắn thế mà lại coi nàng như không khí!
Nàng bực bội vô cùng, chuyện tối qua người nên tức giận là nàng mới đúng, sao hắn lại ở đây nổi nóng cái gì?
“Hoàng thượng!”
Ninh Nhược Đình nhún người xuống một chút.
Hắn vẫn như cũ lờ nàng đi. Nam nhân này, có lúc cư xử như trẻ con!
“Hoàng thượng, người giận ta sao?”
Hắn miễn cưỡng mở miệng:” Sao ta có thể giận phúc tinh được?”
Còn ngoan cố nói không.
“Nếu không. tại sao người lại lạnh nhạt với ta, vờ như không thấy ta?” Giọng nói nàng đã trở thành cao giọng chất vấn hắn.
Tiểu Thanh và Lý Đằng đứng bên ngoài trong tíc tắc trao đổi ánh mắt, không xong rồi!
Lôi Thừa Vũ cũng vì lời này mà mất bình tĩnh” Không phải quý phi nói chúng ta không phải phu thê hay sao? Vậy tại sao ta phải quan tâm nàng?”
“Hoàng thượng cũng đã nói ta là phúc tinh! Từ bao giờ thực sự trở thành thê tử của người?” Nàng cũng không chịu thua, lớn tiếng lại với hắn.
“Ta đối với nàng như vậy, nàng còn không hiểu…” Mấy lời sau định nói lại nuốt vào trong, còn ở đây đôi co với nàng, Lôi Thừa Vũ sợ mình sẽ bóp chết nữ nhân trước mặt.
Ninh Nhược Đình không ngờ hắn tức giận như vậy, nhất thời ngây ngốc không biết nói gì.
Hắn bực tức bỏ đi, không thèm nhìn nàng một cái.
Nàng ảo não vô cùng, liền gọi Tiểu Thanh cùng nhau trở về cung.
Vừa vào trong, Tiểu Thanh đã phân phó các cung nữ ra ngoài hết, chỉ còn nàng và Ninh Nhược Đình.
Tiểu Thanh mở lời ” Nương nương!”
Nàng thật không hiểu, bình thường chủ tử thông minh như vậy, tại sao trên phương diện tình cảm lại quá chậm chạp.
“Nương nương, lúc nương nương trúng độc ở biên ải, Lý thị vệ đã chữa trị cho người phải không ạ?”
“Phải, việc này ta cũng chưa nói, làm sao mà ngươi biết?”
“Lý thị vệ đã nói cho nô tì, muốn nô tì cho nương nương biết.” Lúc nàng mới nghe xong, cũng không ngờ hoàng thượng yêu thương chủ tử đến vậy.” Lúc ấy, để trị độc cho người, Lý thị vệ phải dùng ngân châm. Sau đó phải dùng nọ