Đồ khốn! Sao để tôi nhớ cậu?

Đồ khốn! Sao để tôi nhớ cậu?

Tác giả: Chishikarin

Thể loại: Truyện dài tập

Lượt xem: 327373

Bình chọn: 9.5.00/10/737 lượt.

tập trung nhé! _ Trâm Anh nói rồi cùng Gia Huy bước lên cùng “catwalk”.

Phải công nhận hai anh chị khớp thiệt, những bước đi vững chắc, tự tin và luôn có sự liên kết giữa hai người bạn. Hơn nữa rất lôi cuốn ánh nhìn của người khác, không ai có thể đành lòng ngoảnh mặt đi khi nhìn hai anh chị.

– Hai đứa lên đi! Cố gắng lên! _ Gia Huy động viên.

Cả hai nhìn nhau rồi e ngại nhưng cuối cùng cũng bước lên tập.

Thật tội nghiệp cho cô, đi giày cao gót không quen nên té lên té xuống. Cậu thì không sao nhưng những bước đi đều được Gia Huy nghiêm khắc chỉnh sửa sao cho ra dáng một anh chàng lịch thiệp vì nhìn cậu đi Huy toàn chê là ngông nghênh. Phần cô, lúc đầu Trâm Anh phải dìu hờ cô đi vài vòng rồi mới dần buông tay. Cũng may là có cậu đỡ mấy lần nếu không có lẽ cô đã về gặp nội rồi.

Hai đứa tập mồ hôi nhễ nhại nhưng với quyết tâm cao hai người vẫn hăng say tập luyện.

Lúc gót chân cô tê lên không còn cảm giác, cổ chân do đi nhiều nên chảy máu lúc nào không hay cũng là lúc hai người gặt hái thành công bước đầu. Đã 10 giờ tối, sau 5 tiếng tập luyện không nghỉ cuối cùng hai người cũng bước đi vững chắc trên đôi chân của mình.

– Hai em làm tốt lắm! _ Gia Huy và Trâm Anh vỗ tay.

– Cũng trễ rồi, buổi học tạm kết thúc tại đây, hai đứa về nghỉ ngơi rồi ngày mai anh chị sẽ đến đón như hôm nay, còn rất nhiều thứ chúng ta phải học đấy. _ Trâm Anh nói.

– Hai đứa ra anh chở về nào! _ Gia Huy nói.

“Rinh… rinh…” _ điện thoại Gia Huy đổ chuông.

– Đợi anh xíu!

– Alo tôi Gia Huy xin nghe

– …

– Được rồi! Tôi sẽ tới ngay.

– Công ty có việc gấp lắm, mấy đứa ra anh chở về lẹ để anh lên công ty gấp!

– Đã muộn vậy còn có chuyện gì sao? _ cậu lo lắng.

– Anh giải quyết được! _ Gia Huy trấn an cậu.

– Vậy anh cứ đi đi, bọn em tự lo được rồi! Hôm nay cám ơn anh! _ cô nói.

– Nhưng…

– Không sao! Anh cứ đi đi. _ cậu gật đầu

– Vậy… hai đứa về sau nhé! Trâm Anh tiện đường em lên xe anh đưa về luôn! _ Gia Huy nói rồi kéo tay chị đi nhanh không để Trâm Anh kịp nói gì.

*Không biết có chuyện gì không nữa…?* _ cậu sốt ruột.

– Thôi về nào! _ cậu nói.

– Ưhm!



– Cậu đi cừ nhỉ? Mới học đã… _ cậu đang nói thì thôi vì quay sang không thấy cô đâu.

Tìm ngang ngó dọc mới thấy cô đang cà nhắt bằng đôi bàn chân trần từ phía sau cậu một quãng, cậu vội chạy lại.

– Chân cậu bị sao vậy? _ cậu hỏi.

– Không sao! Tôi chịu được! _ cô trả lời. – A _ cô ngã nhưng may có cậu đỡ nên không bị đo đường.

– Còn nói không sao! Ngồi đây tôi xem nào!

– Ngồi giữa đường thế này ak?

– NGỒI! _ cậu quát.

Cô nghe lời cậu ngồi xuống.

– Sao lại ra thế này? _ cậu xót.

– …

– Đau không? _ cậu thổi nhẹ, hỏi cô.

Lắc đầu

– Thôi về đi, hơn 10h rồi, nội tôi chắc đang ngóng tui về. _ cô nói rồi đứng dậy bước đi.

Cậu đi nhanh ra trước mặt cô, ngồi thụp xuống.

– Cậu làm gì đấy? _ cô hỏi.

“Bộp bộp” _ cậu tự vỗ vai mình.

– Lên đi! _ ý cậu bảo cô để cậu cõng.

– Tôi nặng lắm đấy.

– Bảo lên thì cứ lên nhiều chuyện.

Cô nở nụ cười, từ từ leo lên lưng cậu, cậu chống tay xuống đất lấy đà đứng dậy rồi bắt đầu từng bước cõng cô đi trên vỉa hè đầy gió.

Đồ khốn! sao để tôi nhớ cậu ? – chương 25

– Người gì mà bằng phẳng như đường máy bay chạy ấy nhẩy? Haha_ cậu ghẹo cô.

– Nói gì đấy? Kệ tôi, thả tôi xuống coi! _ cô vùng vẫy.

– Tôi giỡn được chưa? Ngồi yên đi, té chết giờ.

– Hứ…

– Nhỏ này!

– Gì?

– Cậu đừng nói với ai về quan hệ của tôi với anh Huy nhé!

– Ưhm!

– Khì… _ cậu phì cười.

– Tôi nói mắc cười lắm ah? _ cô hơi bực mình.

– Thường thì những người tôi nói giữ bí mật thì sẽ hỏi bằng được cái lí do, còn cậu thì “ưhm” luôn một tiếng.

– Nếu muốn người ta sẽ tự nói, đó là quyền riêng tư của mỗi người, tôi tôn trọng điều đó.

– … _ hai người không nói gì thêm cứ thế im lặng bước đi.



– Lưng cậu êm quá! _ cô nói.

– Giờ cậu mới biết ah.

– Còn rất ấm!

– … _ cậu im lặng.

– Lần đầu tiên tôi được người khác cõng đi. _ cô hơi lạc giọng. – Cám ơn cậu! _ cô từ từ, nhẹ đưa tay vòng qua cổ cậu ôm chặt, mặt áp xuống vai cậu.

*Thật ấm áp! Ước gì tôi được ngủ yên thế này!* _ cô nhắm nghiền mắt, môi hiện lên một đường cong hoàn mĩ.

Đã cõng cô trên lưng một quãng đường dài nhưng cậu không hề thấy mệt, ngược lại còn mong con đường này cứ thế dài mãi để được cõng cô trên lưng thế này.

*Tấm lưng này tôi sẽ mãi dành cho cậu! Nhỏ ngốch*

Chương 26

Sáng hôm sau

Cậu chạy xe đạp đến nhà cô từ sớm.

– Sao đến sớm vậy? _ cô cà nhắt ra mở cửa.

– Chưa bớt ah? _ cậu hỏi.

– Vào đi. _ cô nói rồi đóng cổng.

– Ngồi xuống đi! _ cậu nói.

Cô vừa ngồi xuống cậu đã bắt chân cô để lên đùi mình.

– Cậu làm gì vậy? _ cô vùng ra.

– Yên nào! _ cậu vẫn giữ chặt không thả.

Lấy trong túi ra mấy miếng băng cá nhân, cậu dán lên vết thương của cô ở chân.

– Làm thế này cậu đi không còn thấy dợm nữa, đi dày cũng không bị cạ vào làm đau rát, nghe lời đi!

– Cám ơn! _ cô đỏ mặt

– Rồi, đứng dậy đi thử xem.

Cô đứng dậy bước đi vài bước xem thế nào.

– A bớt rồi nek! Cám ơn cậu! Vậy mà tôi nghĩ không ra nhỉ?

– Đã bảo cậu là nhỏ ngốc mà! _ cậu búng vào trán cô.



Tiếp tục đi trên con đường t


XtGem Forum catalog