
?_ cô hỏi.
Cậu cầm chai nước đưa cho cô
– Cho tôi ak?
Gật
– Cám ơn! _ cô nhận lấy. – Uầy ngon thế! Cậu uống không?
Cô mở nắp uống một ngụm rồi đưa mời cậu.
Cậu nhận lấy và tu một hơi hết hơn nửa chai, cô vội cản lại:
– Thôi thôi! Đừng có uống hết một mạch vậy chứ, cho tôi nữa nào. _ cô đánh nhẹ vai cậu.
Cậu xực nhớ liền thôi ngay, tại mệt + khát nên… cũng thông cảm được nhỉ…?
– Cậu chạy đi chỉ mua mỗi chai nước này thôi ak?
– Ưhm!
– Thật là… cậu rảnh quá nhỉ?
– Cậu có vẻ khỏe hơn rồi nhẩy? Còn ăn hiếp tôi được là tôi biết cậu đang còn sống rồi.
– Tôi ăn hiếp cậu bao giờ chứ?
– Tốn hơi đi mua chai nước cho cậu. _ cậu lầm bầm.
– Có ai bảo cậu đi đâu mà than với vãn? _ cô mắng.
*Đúng là nhỏ ngốc xít mà! Tôi đi vì cậu chứ ai mà còn hỏi… hứ* _ cậu tủi thân.
– Thôi về nào! _ cô đứng dậy, kéo tay cậu.
– Thì về!
Cậu không còn hỏi về chị Trâm Anh được nữa, mà đúng hơn là không còn bụng dạ mà nghĩ tới chuyện gì ngoài cô nữa. Với cậu bây giờ không có gì quan trọng hơn cô nữa.
(Ước gì mình được như cô ấy nhẩy! hihi +_+. Có ai đó quan tâm sướng thiệt! Các mem nhà mình đã có ai chưa đấy? *cười nham hiểm* Nếu có thì đừng ngốc xít như bé Na Na nhà mình nhé!)
+++++++++
Sáng hôm sau
– Na Na! _ cậu gọi cửa nhà cô.
– Mới 6h30’ sao ổng qua sớm vậy trời? Chắc mình nghe lầm. _ đúng lúc cô vừa bước ra từ WC.
– Trần Na Na! _ cậu bực mình gọi to.
Cô vội chạy ra ban công xem tình hình ra sao.
– Hơ cậu ta thật kìa. _ cô phi thật nhanh xuống mở cổng cho cậu
– Làm gì mà tôi gọi hoài không nghe hả Trần Na Na?
– Y… gọi cả tên cúng cơm của tôi nữa cơ đấy! Thôi biết rồi, cho tui xin lỗi mà! Hềhề.
– Bỏ qua cho cậu lần này đấy!
Lòng cậu nhão luôn rồi bụng dạ đâu mà giận cô nữa chứ.
– Nay qua sớm có gì hông?
– Đi học chứ làm gì?
– Đi học?
– Ưhm!
Cô đưa tay lên trán cậu kiểm tra độ nóng-lạnh.
– Gì vậy? _ cậu hỏi.
– Bình thường, sao tự nhiên rủ tui đi học sớm vậy?
– Nhiều chuyện, định cho khách đứng ngoài đường thế này ah?
– Xời… mời.
– Cám ơn. _ cậu đút tay vào túi ung dung đi vào.
– Ủa con xe của cậu đâu? _ cô đóng cổng không thấy xe cậu liền chạy theo hỏi.
– Bán rồi!
– HẢ???
– Có gì mà cậu ngạc nhiên vậy? Ngậm miệng lại đi ruồi bay qua kìa!
– Sao lại bán?
– Không thích đi nữa thì bán, có vậy cũng hỏi. Vào chuẩn bị nhanh lên rồi còn đi học, cậu có thời gian 3’ để chuẩn bị nếu không tôi phi lên phòng luôn thì ráng mà chịu.
– Cậu…
– Còn 2’57”
Cô vẫn đứng trừng mắt nhìn cậu
– 2’55”… 2’50”…
– Hứ _ nguýt cậu rách mắt rồi cô lao vội lên phòng.
– Bảo hả con? _ nội từ bếp ra.
– Dạ, con chào nội! _ cậu lễ phép.
– Sao bữa nay đến sớm vậy?
– Hôm nay con đi bộ nên rủ Na đi chung cho vui, hì.
– Hai đứa ở đâu là ở đó cháy liền, nhà nội xuýt cháy mấy lần chứ bộ, lát đi đường cẩn thận cây cỏ cháy rụi hết đó nghen. Haha.
– Hìhì _ cậu gãi đầu, cười trừ.
“Bịch bịch bịch” _ cô chạy từ trên phòng xuống như con thiêu thân.
– Tốt lắm, rất đúng giờ! _ cậu nhìn đồng hồ khen. – Tụi con đi nha nội! _ cậu kéo tay cô lôi đi.
– Ăn sáng đã chứ!
– Dạ lát bọn con ăn nội ạ! _ cậu trả lời.
…
– Đi học gì mà sớm vậy, ngoài đường giờ có mỗi tôi với cậu đi học thôi đấy. _ cô vùng vằng.
Đeo ba lô con cóc cậu vẫn ung dung đút tay vào túi đi trong gió.
– Đồ đáng ghét! _ cô giậm chân tại chỗ không chịu đi nữa.
Cậu mở cặp lấy ra hộp sôi đang còn nóng đưa cho cô.
– Nek!
Cô nhìn dò xét
– Cho tôi hả?
Gật
– Haha cám ơn! _ thấy đồ ăn là cô lại hết giận liền.
Đó là công sức cả buổi sáng nay của cậu dành cho cô, mới sáng sớm tinh mơ cậu đã dậy để đồ ít sôi với đủ thứ loại thực phẩm khác thành món sôi dinh dưỡng mà cậu vẫn thường được ăn từ tay zú. Nhìn cô ăn ngon lành cậu vui biết mấy, để nhìn thấy nụ cười trên môi cô cậu có làm cả đời món sôi này dành tặng cô cậu cũng bằng lòng.
Cậu lại mở cặp lần hai, lấy ra một chiếc mũ ấn lên đầu cô.
– Cái gì vậy?
– Mũ chứ gì?
– Sao để lên đầu tui?
– Đội cho khỏi nắng, lỡ như hôm qua thì mệt. _ cậu nói rồi bỏ đi trước.
Cô cười đến ngoác miệng luôn rồi đây, mặc dù không hề thích chiếc mũ rộng vành này nhưng là của cậu tặng nhất định cô sẽ đội. Ngoài miệng thì nói không thích nhưng bụng thì đang khua chiêng gõ trống vui chết được ý chứ.
– Này! Đợi tôi với chứ! Đi gì nhanh vậy? _ cô vội chạy theo.
…
Tại lớp
– Uầy uầy bọn mày ơi sắp có họa gì nữa đây? Bé Na nhà mình nay thích đội mũ đi học cơ đấy, mà còn là mũ rộng vành nữa chứ? _ thằng Phát Xêkô xăm soi.
– Phải đấy! _ Hoàng Lâm hưởng ứng.
– Ai nói là tao thích? Tại…
– E hèm _ cậu hắng giọng, lén trợn mắt nhìn cô.
– Tại… tại nội tao bắt đội chứ bộ!
– Ahhhhh chắc là nội lo cho đứa cháu gái mới lớn đây mà, haha _ Kì Lâm thêm “mắm muối”.
– Ồn ào. _ cậu gắt.
– Thôi tao không giám chọc đến bé Na của ấy nữa đâu, ta lướt đây. _ Hoàng Lâm móc máy.
Đồ khốn! sao để tôi nhớ cậu ? – chương 24
I———–I
Tan trường
– Còn ba ngày nữa thi rồi ông bà đã chuẩn bị gì chưa? _ Quỳnh với Kì Lâm chạy theo hỏi cô cậu.
– Chưa! _ cô trả lời.
– Vậy mày định chừng nào mới tính hả con này?
– Tao…
Hey baby, when we are together, doing things that