
ỏi thôi, tớ có nói là cậu phải khai báo với tớ tất cả những gì cậu làm không? KHÔNG!!!
– Biết thế thì tốt.
– Tốt gì mà tốt. Cậu có biết được cảm giác khó thở của tớ như thế nào khi luôn bị cậu hắt hủi, xua đuổi như đuổi tà không? Tớ đáng sợ, đáng ghét đến mức khiến cậu ghê tởm tớ vậy sao?
– Tôi…
– Tôi thế nào?
– Tôi… ựm…
Không để cho cô nói tiếp, vì những lời nói của cô toàn là những lời lẽ vô tình đến phũ phàng. Cách duy nhất để ngăn không cho đôi môi kia thốt ra những lời lẽ khó nghe ấy là làm cho chủ nhân của nó “bất động”. (Chắc mọi người biết Gia Bảo nhà mình làm gì rồi nhỉ!?)
Cậu kéo cô về mình, đưa hai tay áp lên tai cô giữ chặt không cho đầu cô ngọ nguậy rồi… đặt lên đôi môi kia nụ hôn thật nồng cháy.
Cô vùng vẫy, cố đẩy cậu ra nhưng không thể.
Một phần vì cậu quá khỏe, phần là vì cô đã bị cậu “đốt” “mất máu” nhiều quá nên hết sức rồi.
– “Na Na nghe rõ trả lời!” _ giọng nói ấy lại vang lên bên tai cô.
Vội mở mắt, cô đẩy mạnh cậu ra…
– … Tôi… tôi đã nói là có việc gấp rồi mà. _ nói rồi cô vội lên xe bỏ đi.
Ooo………ooO
Author: Chishikarin_360
P/S: Chishi chào cả nhà!
Vậy là cuối cùng Chishi cũng kết thúc kì thi học kì I của mình. Từ giờ mình sẽ chuyên tâm viết để nhanh end truyện cho cả nhà. Mong mọi người ủng hộ (và đừng giục chương mới) Chishi nhé! *hìhì*
Haizzz nhiều chấm, vừa thi xong là bệnh nằm la liệt lun. Thời tiết thất thường là mình bất bình thường ngay, hichic. Cả nhà cố giữ sức khỏe chứ đừng để bị bệnh như Chishi nhé!
Ah, vài ngày nữa thôi là tới Noel rầu, mem nào có đi chơi Noel thì ới Chishi cho Chishi đi ké với nghen! Hihi
Chúc cả nhà buổi tối vui vẻ và ấm áp!!!
Đọc tiếp Đồ khốn! sao để tôi nhớ cậu ? – chương 72
“Kítttsssssss”
Cô xuống xe
– Xin lỗi hai, em tới trễ.
– Cũng may là vừa kịp lúc. Ta bắt đầu nhé!?
Cả Gia Linh và cô đều vào vị trí sẵn sàng họp.
– Theo những gì anh điều tra gần đây cho thấy, những vị tiền bối trong MK thường thì ba năm họ lại có một dịp hội ngộ một lần. Trong lần ấy sẽ hội tụ tất cả những người có vai vế lẫn tay chân từ trước đến giờ.
– Rồi sao nữa? _ Gia Linh nói.
Thiên Tuấn khoanh tay trước ngực.
– A, em hiểu ý anh rồi! _ cô a lên.
– Em hiểu gì?
– “Những tiền bối từ trước tới giờ”, có phải cũng bao gồm cả ba mẹ chúng ta!?
– Giỏi lắm em gái!
– Nhưng tất cả mọi thông tin về buổi hội ngộ ấy đều được giữ bí mật tuyệt đối. Chắc ai người biết rõ hậu quả nếu có ai cố tình mở cái bí mật đó ra rồi chứ!? _ Gia Linh.
– Đúng là khó mở, nhưng không phải là chúng ta hoàn toàn khuất phục nó. _ Thiên Tuấn.
– Bằng cách nào hả anh? _ cô.
Thiên Tuấn nhìn Gia Linh
– Na Na đang hỏi em kìa.
– … _ Gia Linh nhìn Thiên Tuấn với ánh mắt vô cảm.
Cô hết nhìn anh mình, rồi lại nhìn Gia Linh…
Gia Linh đứng dậy đi một vòng rồi đứng lại giữa hai người
– Đúng! Không phải là không có cách.
– Cách gì? _ cô hối thúc.
– Nhưng cậu sẽ chẳng bao giờ có thể làm được.
Cô bắt đầu lo lắng
– Thì em cứ nói rồi mọi người cùng giải quyết.
– Sẽ có ba người trong số lính mới của ba năm mới kết nạp được giới thiệu trong buổi hội ngộ ấy. _ Gia Linh tiếp.
– Ý cậu… tôi phải là một trong ba người đó.
– Đúng vậy.
– Điều kiện để được chọn như thế nào? _ Thiên Tuấn hỏi.
– Tất nhiên là thành tích rồi.
– Nhưng em thì chưa có. _ cô thất vọng.
– Bởi vậy nên em cần thắng trong trận này. _ Thiên Tuấn đặt tay lên vai cô.
– Ngoài chuyện thành tích cậu còn phải là một người có tố chất của một người đứng đầu nữa đó Na à. _ Gia Linh nói.
– Cậu nói rõ hơn đi Gia Linh.
– Hãy nhìn anh cậu và tôi thì cậu sẽ biết thôi.
Gia Linh tuy tự cao nhưng quả thật là ai cũng phải công nhận rằng, cô ta rất giỏi. Còn anh trai cô thì cô biết thừa là như thế nào.
*Mày thua thật rồi Trần Na Na* _ cô chán nản.
– Em đừng nản! Trước mắt, em hãy hoàn thành thật tốt nhiệm vụ đợt này, đây cũng không phải là một phi vụ xoàng đâu. Chuyện còn lại hãy để anh lo.
– Liệu ổn không anh?
– Anh tin vào cô em gái của anh sẽ làm được mà! _ Thiên Tuấn cười khích lệ cô.
………..ooO
– Đây là đâu? Tại sao mình không biết nó nhỉ? _ cậu đứng nép vào thân cây lớn trước tòa MK. – Na vào đây làm gì? Có chuyện gì mà lâu thế vẫn chưa ra vậy ta? _ cậu cứ thụt thò.
…….ooO
– Em còn đi đâu nữa không? _ Thiên Tuấn hỏi cô.
*Na ra rồi. Ủa, sao… sao anh Thiên Tuấn cũng ở đây?* _ cậu thắc mắc.
– Vậy em đứng đây. Anh đi lấy xe nhé.
– Vâng, hai đi đi.
Thiên Tuấn đi lấy xe, còn cô thì đứng đợi.
*Rốt cuộc thì chuyện này là sao? Liệu có liên quan tới việc Na đột nhiên thay đổi thái độ với mình không?* _ cậu chợt nghĩ.
“Yêu một ai là khi từ trong nghĩ suy là bao đợi mong…”
Điện thoại cậu bỗng đổ chuông.
Cậu giật bắn mình, luống cuống tìm điện thoại mà mắt vẫn giám sát cô.
Nghe có tiếng động cô cũng bị thu hút, nhưng vì không rõ lắm nên cô còn phải lắng tai nghe thêm để xác định.
– Lên xe đi em! _ đúng lúc ấy Thiên Tuấn nói cô.
Cô vẫn đứng nhìn về phía gốc cây lớn. Cũng may là cậu đã kịp tắt điện thoại.