
………ooO
Bar ở trung tâm thành phố…
Quả không hổ danh chút nào, đúng là nó rất lớn, rất nhộn nhọp, rất đông đúc và rất hào nhoáng. Những bản hít của nhạc sàn được mở lớn đến muốn vỡ ngực luôn nối nhau không ngừng, tiếng nhạc lớn ấy phát ra từ những chiếc loa lớn ở mọi hướng trong bar.
Cô vẫn đang cố tập trung để quan sát và tìm ra “cá lớn” của mình.
*Hy vọng là tôi không lầm!* _ cô nghĩ rồi đi gần đến một người phụ nữ đang ngồi uống rượu một mình ở quầy bar. Người phụ nữ ấy có vẻ là một người thành đạt, bằng chứng là quần áo lẫn phụ kiện của cô ta đều thuộc những hãng thời trang lớn và rất có giá trị.
Cô ngồi cạnh người phụ nữ đó và gọi cho mình một chai rượu mạnh trông như rất sành vậy. So với cô ta thì cô không có gì để sánh cả, chỉ là bộ đồ bình thường mà bất cứ khu chợ nào cũng có, nhưng hay ở chỗ, làm thế nào để chính những cái bình thường ấy lại được chú ý. Một chiếc áo sơ mi trắng bằng vải voan mỏng thoáng mát không bó sát là sự “kín đáo úp mở” cho một cơ thể của người con gái mới lớn. Một chiếc quần jean đáy cao bó sát ôm lấy chiếc eo thon, một chút son cho đôi môi thêm căng mọng… chỉ là bình thường nhưng đối với ai đó lại gợi lên trong họ cả sự tò mò, bắt mắt, thú vị và không kém phần gợi cảm.
Người phụ nữ nhìn cô một lượt rồi vẫn uống tiếp.
Không thể cạy miệng người phụ nữ ấy bằng vẻ bề ngoài, mặc dù cô biết rằng mình đã thành công trong việc xây dựng hình tượng ban đầu trong mắt chị ta.
Cô cầm ly rượu lên lắc nhẹ để rượu sánh vào thành ly rồi mới đưa lên miệng uống…
– Sặc… Khụ khụ khụ… _ lần đầu cô uống rượu mà còn là loại mạnh nên sặc rượu cũng chuyện dĩ nhiên.
Người phụ nữ ấy nhếch miệng.
– Chị cười gì? Chưa thấy người ta sặc bao giờ sao? _ cô đanh mặt với người phụ nữ ấy.
– Ô, tôi có sao? _ người phụ nữ điềm tĩnh.
– Chị mới nhìn tôi và cười đó thôi.
– Lần đầu cô uống rượu đúng chứ!?
– Thì sao?
– Sao lại tìm đến rượu? Nó làm cô sặc đấy. _ người phụ nữ nói bằng ánh mắt xa xăm và lại thêm một ngụm rượu.
– Thì sao chứ, còn đỡ hơn là những thằng đàn ông tệ bạc kia.
– Thì ra là thế. _ chị ta bật cười.
– Chị nói gì?
– Đàn ông.
– Sao?
– Họ chỉ là những thứ có được mà không sở hữu được.
– Chị có vẻ rành quá nhỉ. Nhưng sao tôi thấy chị chỉ toàn sự cô đơn.
Nghe cô nói, chị ta dừng uống rượu lại…
– Cô có nhận xét về tôi? _ chị ta hỏi.
– Ưmmm… _ cô chống cằm. – Một người phụ nữ đẹp, thành đạt, có địa vị… một người sống có “chủ nghĩa” của mình, nhưng…
– Sao không nói tiếp?
– Đáng tiếc thay, chị rất cô độc, nặng trĩu về vấn đề tâm tư tình cảm nhưng lại không biểu hiện nó ra ngoài mà chỉ nói với rượu và lòng mình.
Chị ta mỉm chi và gật gù nhẹ.
– Giỏi lắm, cô có cái nhìn rất tinh tế. _ chị ta nói.
Cô nhún vai.
– Làm bạn được chứ? _ chị ta đề nghị.
– … Tôi sao?
– Uhm!
– Chị thấy rồi đó, tôi không có gì để chị có được lợi ích đâu.
– Thì sao?
– Một người thành đạt như chị lại muốn làm bạn với tôi sao?
– Đâu phải đồng đẳng cấp mới trở thành tri kỉ.
– …
– Em tên gì? _ chị ta thay đổi cách xưng hô.
Cô cầm túi xách đeo lên vai, đứng dậy khỏi ghế và vén một bên mái tóc lên tai như làm duyên.
– Có duyên thì sẽ gặp lại thôi. Chào chị! _ cô cố tình ghé gần lại tai chị ta, nói xong mỉm cười rồi mới ra về.
Không biết kết quả sao nhưng chị ta vẫn liếc nhìn cho đến khi cô khuất hẳn.
Đồ khốn! sao để tôi nhớ cậu ? – chương 10
“Yêu một ai là khi từ trong nghĩ suy là bao đợi mong
Đời em đã vui hơn xưa vì ta đã gần bên nhau…”…
– “Sao rồi em?” _ Thiên Tuấn.
– Không sao cả.
– “Là sao?”
– Còn phải chờ xem nữa mà anh.
– “Uhm, em về nhà luôn chứ!?”
– … Em cũng chưa biết nữa.
– “Em có đi đâu thì cũng về nhà sớm chút nhé!”
– Vâng!
Cô tự hài lòng với chính mình…
…
Quyết định tản bộ về nhà, cô chậm rãi lang thang dưới hàng cây cùng những cơn gió nhẹ đủ để làm vài sợi tóc bay bay.
– @#$@%#%^… _ đang thư thái thì bỗng cô nghe có tiếng xô xát, cãi vã từ trong hẻm tối.
Với bản tính tò mò của cô thì cô không thể vờ như không có chuyện gì mà đi khỏi đó được.
Cẩn trọng dòm trước ngó sau, cô khẽ bước từng bước để tiến gần đến nơi phát ra tiếng cãi vã.
Là một đám côn đồ đường phố đang xử một người nào đó. Cô đã cố để nhìn ra người đó nhưng do trời tối, lại bị bọn chúng vây kín nên cô không thể.
*Bọn đầu trâu mặt bặm trợn bụng lợn này mà đụng vào chắc khó mà yên thân* _ cô nghĩ. *Nhưng chả nhẽ lại thấy chết mà không cứu?… Không được, không được, nhẫn tâm quá Na à… Nhưng mà nhìn bọn này “hoang dã” thế lỡ mình ra chúng thấy lại làm tới thì sao?* _ cô vò đầu bứt tóc. *AAA* _ trong đầu cô chợt lóe lên một kế hoạch.
Cô kéo áo kên cột thành một chiếc nơ dưới ngực, kéo quần jean xuống một chút để hở ra phần eo thon trắng, tháo một khuy áo ở cổ đủ để mát mẻ nhưng không quá lố, tô son lại cho đôi môi đỏ thêm phần căng mọng, chỉnh trang lại đầu tóc và cô bắt đầu làm “diễn viên”.
– Có chuyện gì mà ồn ào vậy? _ cô đứng chống hông sang một bên.
Nghe có tiếng người khác chúng liền dừn