
ũng nuốt khan, không dám nhận.
– ĐỨA NÀO??? NÓI!!! _ Kì Lâm hét lớn.
– … _ vẫn không đứa nào dám lên tiếng.
“Vù…” _ Kì Lâm tức giận, ném lon bay ra phía cửa.
Một bàn tay đã chụp được chiếc lon ấy…
Là cô…
Bọn nó được dịp đi từ thất kinh này đến mất hồn vía nọ.
Kì Lâm quay lại thì thấy lon ấy đang trong tay cô cũng thấy hơi sợ. Kì Lâm vội chạy lại cạnh cô
– Mày không sao chứ? Tao xin lỗi! Tao không biết là…
– Nói nhiều, ồn ào. _ cô nói lạnh tanh rồi ném lon vào thùng rác dưới góc lớp trước những ánh mắt nai tơ ngơ ngác nhìn lá vàng rơi của bọn nó.
Cô trở nên lạ lẫm trước tất cả tụi nó, lạ lắm, tất cả đều lạ. Bây giờ bọn nó mới dám chấp nhận sự thật một sự thật rằng, cô đã thay đổi, cả về ngoại hình lẫn tính cách. Mái tóc dài mà trước đây hay được cô cột đuôi gà cho bọn nó có dịp chọc ghẹo hay búi củ tỏi xinh xinh thì bây giờ, thay vào đó là mái tóc ngắn ngang vai được chải chuốt điệu đà và có phần mạnh mẽ. Na Na trước đây không bao giờ dùng nước hoa, nhưng bây giờ thì có, mùi nước hoa hồng của Pháp quyến rũ khiến ai một khi đã ngửi mùi nước hoa ấy thì sẽ lưu luyến mãi không thôi. Na thường chưa thấy người đã thấy tiếng thì bây giờ lại lạnh ngắt, xa lánh và cách biệt với tất cả. Một Na hay pha trò và hay cười thì bây giờ… cũng có cười đấy, nhưng chỉ toàn là những cái nhếch nửa miệng hay cười khảy châm biếm mà thôi, và cũng không hề biết đến cái gọi là đùa nữa,… Thay đổi, thực sự đã thay đổi.
…………..ooO
Giờ cơm trưa ở căn tin…
Cả lớp cô ghép bàn lại rồi ngồi với nhau.
– Tao nhớ bé Na của tao! _ Vy.
– Chẳng phải nãy mày mới gặp sao? _ Hiền.
– Không, đó không phải, bé Na của tao không biết lạnh lùng và đáng sợ như vậy. _ Vy
– Cũng không biết xài nước hoa. _ Kiên.
– Không biết đi dày cao gót. _ bé Điệu.
– Không kên kiệu. _ Quang
– Có búi tóc với cái đuôi gà cho tui ghẹo. _ Phát.
– Không thích tóc ngắn. _ Hoàng Lâm.
– Hay đi ăn trưa với tao. _ Kì Lâm.
– Bé Na hay cười, mắt bé long lanh. _ Tuấn.
– Haizzzz… _ đứa nào cũng ngán ngẩm, thở dài thườn thượt.
…
– Ngồi kia đi. _ giọng một nữ vang lên phía sau bọn nó.
Là Gia Linh, và người đi bên cạnh là…
Bọn nó nhìn cô rồi quay lại nhìn nhau mà không dám tin vào mắt mình.
Cô đang đi cùng Gia Linh, và có vẻ như rất thân thiết.
– Kì Lâm! _ thấy Kì Lâm định qua chỗ cô, Hoàng Lâm liền kéo tay nó lại.
– Buông tớ ra, để tớ nói chuyện với con nhỏ này coi. _ Kì Lâm vùng vằng.
– Đừng qua đó! _ Hoàng Lâm kéo đầu Kì Lâm quay vào lồng ngực mình, để nó không thấy cảnh cô cùng người khác làm bạn mà không phải là nó. – Sẽ có ngày Na Na trở về là Na Na của chúng ta thôi! Nhất định! _ Hoàng Lâm nhìn cô và khẳng định.
– Hức… _ Kì Lâm bật tiếng nấc. – Nó thay đổi thật rồi.
……
– Muốn qua đó với bạn không? _ Gia Linh hỏi kháy cô.
– … _ cô không trả lời, chỉ liếc qua Gia Linh rồi chú tâm vào bữa ăn của mình.
Gia Linh cũng không nói gì thêm.
Cô vừa ăn vừa trộm quan sát xung quanh để mong tìm bóng hình ai đó, nhưng tiếc rằng không thấy gì cả.
*Cậu vẫn ổn mà, đúng không!?* _ cô nói trong tâm trí.
Đã một tuần kể từ ngày hôm ấy mà cô vẫn không thấy cậu đi học, liệu có chuyện gig xảy ra với cậu không? Yuu cũng không còn tìm đến cô làm phiền nữa. Những buổi chiều dạo quanh công viên chỉ để được lén nhìn cậu cũng không còn nữa, vì cậu không đến…
– Sao? Nhớ rồi à? _ Gia Linh hỏi.
– Nhớ? Nhớ gì?
Gia Linh nhún vai.
– “Na Na, em nghe rõ chứ?” _ từ bên tai cô bỗng vang lên tiếng nói của Thiên Tuấn.
– E hèm. _ đó là cách cô trả lời.
Vẫn làm như vẻ thản nhiên, bình thường không có chuyện gì xảy ra. Cô đưa tay lên chống cằm và lấy mái tóc ngắn buông xõa che những ngón tay che tai lại để nghe được rõ hơn. Bất kì sự thay đổi nào cũng có chủ đích cả, và mái tóc ngắn này cũng vậy, thì ra mục đích của nó là thế.
– “Cá lớn xuất hiện, nhanh chóng vào vị trí!” _ Thiên Tuấn nói tiếp.
– Đi đâu vậy? Chưa ăn hết mà. _ Gia Linh hỏi khi thấy cô đứng dậy đột ngột.
– Tôi có việc đi trước. _ cô nói rồi đeo cặp lên vai và đi.
Từ bên kia bàn ăn, Kì Lâm giằm đũa đến muốn nát cả đĩa cơm của nó, bọn nó nhìn cô bước đi mà có cảm giác rất khó chịu.
___o0o___
– “Địa điểm là một bar lớn của thành phố, toàn dân máu mặt và có tiếng ở trỏng, em chú ý cách giao tiếp, ăn mặc và…”
– Em biết mà, anh đã cho em những gì cần biết trước rồi mà.
– “Uhm! Dẫu sao thì đây cũng là lần đầu của em mà.”
– Anh yên tâm, Na em anh chứ đâu phải gà.
– “Con bé này, giờ này mà còn giỡn được nữa hả?”
– Thoải mái chút vậy đó mà, hề.
– “Cố lên nhé!”
– Vâng anh! Em là ai chứ, Trần Na Na – em của tên đại ca Trần Thiên Tuấn mờ.
– “Đại gì không biết, chỉ biết anh cần đại thắng thôi nhé.”
– Đã xong, có cần em tự sướng một tấm cho anh kiểm tra không? _ cô chuẩn bị đầu tóc, trang phục,… đã tươm tất.
– “Em đi lẹ đi kẻo lỡ việc”
– Yes ser! _ cô hô rõ.
– “Tốt!”
Không đợi chờ gì thêm, cô nhìn lại mình trong gương lần cuối rồi hít một hơi thật sâu để lên giây cót tinh thần và tự tin bước đi.
…