Polly po-cket
Đồ khốn! Sao để tôi nhớ cậu?

Đồ khốn! Sao để tôi nhớ cậu?

Tác giả: Chishikarin

Thể loại: Truyện dài tập

Lượt xem: 327111

Bình chọn: 10.00/10/711 lượt.

è nheo.

– IM ĐI!!! _ cô quát lớn lên như tiếng sét lớn làm bọn nó điếng người mà im bặt đi.

Người hiểu “tại sao? Như thế nào?” mà khiến cô có thái độ ấy ở đây chỉ có duy nhất mình hắn mà thôi.

– Ờmmm…mm… e hèm… cả lớp cùng đi ăn nào! _ hắn đánh trống lảng đi giúp cô.

Tất cả đều nghe lời ra ngoài để đi ăn nhưng không hào hứng như khi nãy mà chỉ ngậm ngùi đi ra.

Đợi cả lớp ra hết hắn mới tiến đến chỗ cô.

– Em làm bọn trẻ sợ đó.

– …

– Em không sao chứ?

– Tôi không sao.

– Vậy đi thôi.

– Anh dắt mấy đứa đi đi, tôi mệt nên về trước. _ cô nói rồi xách cặp lên vai.

– Em phải để cảm xúc của mình ở một nơi kín đáo nhất, đừng để ai biết rằng mình đang nghĩ gì? Và đang như thế nào? Đừng tự biến mình thành kẻ dễ bị kích động trước mặt người khác. Từ ánh mắt, gương mặt, lời nói, đến cử chỉ và hành động cũng phải hết sức tinh tế. Đó là điều cơ bản nhất, nếu ngay cả điều cơ bản đó cũng không làm được thì nên out sớm đi!

Có lẽ cô hiểu ý của hắn muốn nói gì? Hắn đang dạy cô điều cơ bản nhất trong “bộ luật” bất thành văn của “trò chơi đi tìm ẩn số” này sao!? Phải đấy, hãy nhớ và ghi nhận điều này nhé cô bạn nhỏ của chúng ta.

– Bây giờ muốn về hay đi tiếp? _ hắn hỏi.

Cô tư lự giây lát rồi quay lại.

– Tôi phải đi chứ.

– Thế thì đi thôi. _ hắn nhún vai rồi nói.

Hắn đi trước, cô đi sau, lũ trẻ đang đợi… cô nở nụ cười và nói lời xin lỗi đến tất cả. Sắp nhỏ cũng đã cười trở lại.

…………ooO

“Yêu một ai là khi từ trong nghĩ suy là bao đợi mong

Đời em đã vui hơn xưa vì ta đã gần bên nhau…”

Vừa chuẩn bị đi thì chuông điện thoai của cô vang lên bài hát ấy.

Là Thiên Tuấn gọi.

– Em nghe! _ cô bắt máy.

– “…”

Cô chỉ nghe mà không nói gì, chưa được vài giây thì đã cúp máy.

– Tôi có việc gấp phải đi liền, anh đưa mấy đứa đi ăn rồi lát đưa về giúp tôi, nếu thấy khó thì có thể gọi Kì Lâm phụ. Tôi đi đây. _ cô nói vội vàng rồi nhanh chân chạy đi.

Hắn chưa kịp nói câu nào thì cô đã rời khỏi chỗ đó

___o0o___

Nhà hoang…

Địa điểm lần này lại là căn nhà hoang ấy, nhưng lần này cô đến đó so với lần trước khác nhau hoàn toàn. Bây giờ, cô đến đây với tư cách đã là một “tế bào” trong cơ thể của MK.

….

“Cốc cốc cốc” _ cô gõ cửa.

“Cạch”

– Em vào đi! _ Thiên Tuấn mở cửa từ phía trong và nói.

Anh nháy mắt với cô để nhắc cô kịp bắt ý, cô cũng gật đầu đáp lại quyết tâm.

Nhìn căn phòng này cô không thể tin được nó trong một ngôi nhà hoang, thì ra thứ hpang phế đó chỉ là ngụy trang cho bản chất thật của nó mà thôi.

Thiên Tuấn đưa cô đến đứng trước một old man trông có vẻ rất lịch lãm và quyền uy.

– Đây là em gái tôi – Trần Na Na. _ anh giới thiệu cô với ông ta.

Cô cúi nhẹ đầu chào theo lễ.

– Chào ngài! _ cô nói.

– Ngài ư? _ old man hỏi lại.

– Vâng. _ cô đáp.

– Tại sao cô bé lại gọi tôi là “ngài”? Cô nghĩ tôi đáng sao?

– Một người đứng đầu một tổ chức trên bao nhiêu người, và khiến nó vận hành tốt qua bao nhiêu thời gian, lại là một quý ông lịch lãm và quyền uy thì tôi xưng hô thế cũng phải phép đó chứ. _ cô nói mà không vấp lấy một từ.

“Đốp đốp đốp”

– Ha ha ha… _ ông ta khoái chí cười lớn và vỗ tay. – Tk1, cậu có cô em gái rất nhanh nhẹn đó, cố gắng lên. Ta rất thích cô bé đó. _ ông ta nói với Thiên Tuấn xong quay sang nói với cô.

Cô chỉ cười nhẹ rồi lặng lẽ quan sát căn phòng *Quả là một con cáo già thích sự độc tôn*

…….

Xong màn chào hỏi, bây giờ đến lúc đi tham quan nơi này. Thiên Tuấn đưa cô đi để biết những căn phòng với những chức năng riêng của chúng và dặn dò các quy tắc, cùng những điều nên nhớ khi vào đây làm việc. cô chăm chú nghe và ghi nó vào bộ não của mình.

– Còn một nơi, anh nghĩ là em sẽ thích nơi đó. _ Thiên Tuấn bí mật.

– …

……….ooO

– Sao? Em thích chứ?

Thiên Tuấn đưa cô đến nơi cao nhất của ngôi nhà, không ngờ trên này lại đẹp đến vậy. những dò lan, chậu cây cảnh, bồn hoa, và cả chiếc xích đu màu xanh da trời nữa. Tất cả hòa vào nhau tạo thành những mảng màu sắc làm dịu mắt người ta.

– Đây là nơi anh thường đến nhất, nhất là những lúc mệt mỏi, căng thẳng hay cần hít thở không khí… có khi chỉ là vì nhớ nó. _ Thiên Tuấn mỉm cười nói.

– Tại sao…

– Em thắc mắc rằng tại sao lại có chúng ở một nơi thế này đúng không?

– … Đừng nói là hai làm hết nha!?

– Uhm! Là hai của em đó, thấy hai giỏi hông? _ anh đưa tay lên cằm, nhướn mày với cô.

– Thôi thôi, em biết hai của em giỏi cỡ nào rồi, khỏi khoe.

Thiên Tuấn cũng cười, cả hai anh em có vẻ rất vui.

– Bé Na nè. _ bỗng anh đổi giọng nghiêm chỉnh.

– Em nghe.

– Em có hối hận không?

– Dạ?

– Hối hận vì theo anh.

– “Hối hận” là gì? Nó không có trong từ điển của em.

– Cảm ơn em!

– …

– Em chuẩn bị đi nhé. Sắp vào “mùa thi đầu” rồi đó.

– ???

– Sắp vào một phi vụ do lão ta chỉ thị, mà em là người ông ta chỉ đích danh thực hiện vụ này. Tuyệt đối phải thành công, đây là bài test đầu tiên của em để lấy được lòng tin từ ông ta đó. Đừng để mất cơ hội tốt này, sẽ không có lần thử nào hay lần thứ hai để làm lại đâu em.