Insane
Đi Qua Hoa Cúc – Nguyễn nhật Ánh

Đi Qua Hoa Cúc – Nguyễn nhật Ánh

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện dài tập

Lượt xem: 323354

Bình chọn: 9.5.00/10/335 lượt.

ật thót, tôi giả vờ như không trông thấy và tìm cách đi vòng ra ngõ sau. Thấy tôi toan đánh bài chuồn, dì Miên liền gọi giật:

– Trường ơi! Ði đâu đấy? Lại đây!

Biết không thể tránh được, tôi ngập ngừng bước lại, trái tim đánh lô tô trong ngực.

Dì Miên chỉ chị Ngà, nháy mắt hỏi tôi:

– Trường biết ai đây không?

Tôi khẽ đằng hắng:

– Biết.

– Ai?

Tôi định nói đấy là chị Ngà nhưng không hiểu sao tôi không thể mở miệng nổi. Tôi cứ đứng nuốt nước bọt liên tục.

Thấy tôi lúng túng, chị Ngà mỉm cười giải vây cho tôi:

– Năm nay Trường học lớp mấy rồi?

Tôi liếm môi:

– Năm nay em vô lớp mười.

Dì Miên hừ giọng:

– Chị Ngà là bạn của dì, Trường phải xưng bằng cháu chứ!

Tôi đớ lưỡi chưa biết nói sao, chị Ngà đã liếc dì Miên, giọng cười cười:

– Mày đừng có ỷ mày làm dì, hễ mở miệng ra là ăn hiếp thằng bé!

Bị dì Miên kê tủ đứng vào miệng, tôi đã cáu, giờ lại nghe chi Ngà kêu tôi là “thằng bé”, tôi liền tức tối buột miệng:

– Em không phải là thằng bé. Em lớn rồi. Năm nay em mười sáu tuổi.

Dì Miên chun mũi:

– Trường nói xạo! Trường chỉ mới mười lăm tuổi thôi!

Tôi đỏ mặt:

– Mười sáu! Cháu sinh cuối tháng năm. Bây giờ qua tháng sáu rồi. Cháu mười sáu tuổi.

Thấy tôi gân cổ cãi, dì Miên xuống giọng làm hòa:

– Muốn mười sáu thì mười sáu! có gì mà Trường phải đỏ mặt tía tai lên thế!

– Cháu chẳng muốn gì hết! – Tôi vẫn chưa nguôi tức – Cháu mười sáu thì cháu nói mười sáu, thế thôi!

Ðiệu bộ của tôi có lẽ hung hăng lắm nên chị Ngà vội vã can thiệp. Chị lái câu chuyện sang hướng khác:

– Trường đi đâu mà về tối mịt thế?

Câu hỏi đúng lúc của chị Ngà khiến lòng tôi lập tức dịu lại. Tôi hí hửng chìa xâu chim vừa bắn được ra trước mặt giọng khoe khoang:

– Chị thấy cái gì đây không?

Chi Ngà vội nghiêng người qua một bên, sợ hãi kêu:

– Úy! Cái gì vậy?

Tôi ưỡn ngực:

– Chim đấy! Em vừa đi bắn chim về.

Tôi tưởng chi Ngà sẽ phục tôi sát đất. Nào ngờ chị đưa tay ôm ngực và nhăn mặt trách:

– Sao Trường ác vậy? Bắn tụi nó làm chi?

Tôi chưng hửng:

– Sao lại bắn tụi nó làm chi! Thịt tụi nó ngon thấy mồ! Quấn lá chanh lá ổi nướng ăn hết sẩy!

Chị Ngà không màng đến khoản “quấn lá chanh lá ổi” hấp dẫn của tôi. Chị xua tay lia lịa:

– Thôi, thôi, Trường đem đi chỗ khác đi! Chị sợ lắm!

Tôi bỏ ra sau hè, miệng thở dài lẩm bẩm “Ðúng là đồ con gái”.

Trước khi ngoặt quanh hông nhà, tôi còn nghe tiếng chị Ngà nói vói theo:

– Lần sau Trường đừng có bắn chim nữa nghen!

Tôi không thèm đáp, lầm lũi xách xâu chim chạy một mạch.

Chị Ngà đúng là chúa nhát. Tôi đoán không sai.

Một hôm tôi đang hì hục đào trùn sau hè để kiếm mồi câu cá, bỗng nghe tiếng chị la toáng lên trong nhà.

Tôi liền tức tốc chạy vào. Chị Ngà đang run rẩy nép sát vào một gốc cột, mặt mày xanh lè xanh lét.

– Gì vậy? – Tôi ngạc nhiên hỏi.

Chị Ngà xợ hãi chỉ tay về phía bàn học kê cạnh cửa sổ:

– Trường coi kìa! Có con gì kinh quá!

Tôi bước lại gần bàn, lỏ mắt dòm. Quan sát một hồi, tôi mới phát hiện ra con sâu cuốn chiếu đang nằm khoanh tròn kế chồng tập.

– Ðây là con cuốn chiếu! – Tôi bật cười – Nó không làm gì mình đâu!

– Trường nói thật không? – Giọng chị Ngà bán tín bán nghi.

– Em nói xạo chị làm gì!

Chị Ngà vẫn chưa hết sợ:

– Sao trông hình thù nó ghê thế?

– Ngó vậy chứ nó hiền khô à!

Vừa nói, tôi vừa bắt con cuốn chiếu bỏ trên lòng bàn tay. Tôi chìa sát mặt chị Ngà:

– Chị thấy không, nó đâu có dám cựa quậy!

Chị Ngà nghiêng ngó một lát rồi gật đầu:

– Ừ, ngộ quá hén! Nó cứ nằm im hoài!

Tôi khẽ hắng giọng:

– Chị chìa tay ra, em bỏ con sâu qua cho!

Nghe tôi nói vậy, chị Ngà hốt hoảng bước lui một bước:

– Thôi, thôi, chị không dám đâu! Chị sợ lắm!

Tôi nhún vai:

– Con sâu nhỏ xíu mà sợ gì!

Chị Ngà vẫn lắc đầu nguầy nguậy:

– Nhỏ xíu chị cũng sợ! Hễ sâu, gián với chuột là chị sợ!

Tôi cười hì hì:

– Chuột mà sợ! Thịt chuột ăn ngon gấp mấy lần thịt gà!

Chị Ngà rụt cổ:

– Eo ôi, ai lại ăn thịt chuột!

– Tại chị không biết đó thôi! – Tôi nheo mắt – Ở đây ai cũng ăn thịt chuột! Ðến mùa hun chuột là cả làng túa ra đồng!

Ðang nói, chợt phát hiện ra sự vắn mặt của dì Miên, tôi bật hỏi:

– Ủa, dì Miên đi đâu rồi?

– Dì Miên ra huyện mua đồ.

Tôi chớp mắt:

– Vậy từ sáng tới giờ chị ngồi học một mình hả?

– Thì một mình chứ sao!

Tôi buông thõng:

– Học vậy buồn chết1

Chị Ngà mỉm cười:

– Chị chẳng thấy buồn chút nào!

– Không buồn thì thôi! Giọng tôi xụi lơ.

Chị Ngà có vẻ ngạc nhiên trước bộ mặt ỉu xìu của tôi. Chị băn khoăn hỏi:

– Bộ Trường tính nói gì với chị hả?

Tôi hít vào một hơi, ngập ngừng đáp:

– Tưởng chị buồn, em định rủ chị đi chơi.

– Ði chơi? – Chị Ngà tròn mắt – Ði chơi đâu?

Tôi lắc lon trùn trên tay:

– Ra ngoài suối. Chị em mình đi câu cá.

Tôi tưởng chị Ngà sẽ từ chối. Nào ngờ chị nhìn tôi, vui vẻ:

– Ði thì đi!

Nói xong, chị nhanh nhẹn gấp tập lại và xoay người đi theo tôi.

Tôi vác hai cần trúc tên vai, dẫn chị Ngà men theo những bờ ruộng lồi lõm, lần ra suối. Chị Ngà đi đường đất không quen, cứ bước cao bước thấp, dép tuột