Snack's 1967
Đi Qua Hoa Cúc – Nguyễn nhật Ánh

Đi Qua Hoa Cúc – Nguyễn nhật Ánh

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện dài tập

Lượt xem: 323331

Bình chọn: 9.00/10/333 lượt.

!

– Cháu có nghịch gì đâu ! – Tôi đáp, giọng tự ái .

Thấy tôi giận dỗi, dì Miên cười xòa :

– Thì dì chỉ nói thế thôi !

Vẫn chưa nguôi ấm ức, tôi “trả đũa” bằng cách giả bộ ngây thơ hỏi :

– Bạn trai hả dì ?

Dì Miên tròn mắt :

– Sao Trường hỏi kỳ vậy ? Ai dám rủ bạn trai về nhà học chung ! Đây là bạn gái ! – Rồi như chợt nhớ ra chuyện gì, dì nói như reo – Chị Ngà đó, Trường nhớ không ?

Tôi nhún vai :

– Bạn của dì, làm sao cháu biết được ?

Dì Miên nhìn tôi bằng ánh mắt ranh mãnh :

– Nhưng chị Ngà thì chắc Trường phải biết !

Vẻ quả quyết của dì khiến tôi ngạc nhiên. Nhưng sau một hồi đăm chiêu nghĩ ngợi, tôi vẫn không tài nào nhớ nổi chị Ngà là ai .

Nhìn vẻ mặt ngớ ngẩn của tôi, dì Miên mỉm cười :

– Nếu Trường không nhớ thì để dì nhắc lại cho ! Chị Ngà tức là cái chị nằm bên cạnh Trường trong chuyến đi cắm trại năm kia, tức là cái chị sau lần đó đã thề là…

Dì Miên nói chưa dứt câu, tôi đã hét lên một tiếng khủng khiếp, vội vàng bịt chặt hai tai và co giò phóng ra khỏi nhà như bị ma đuổi …

Tôi chạy xa thật xa . Ngay cả khi giọng cười tinh quái của dì Miên đã rơi lại sau lưng, tôi vẫn không dừng bước. Tôi cũng chẳng biết tôi chạy đi đâu . Mặt nóng ran, rôi nhắm mắt phóng qua những bờ đất mấp mô chạy cắt ngang những khoảng ruộng trơ chân chạy ra . Một lát sau, tôi đã ngồi thở hổn hển bên bờ suối . Tiếng rì rào của hàng dương liễu và hơi gió mát thoảng lên từ lòng suối khiến lòng tôi dịu lại phần nào nhưng nỗi bứt rứt xốn xang vẫn không hề giảm bớt. Câu chuyện năm xưa tôi đã quên bẵng mất rồi, bây giờ dì Miên thình lình nhắc lại khiến tôi đâm xấu hổ chín người .

Cái sự cố “chết người” đó xảy ra vaò năm tôi học lớp bảy . Bấy giờ dì Miên đang học lớp mười ngoài trường tỉnh. Gần cuối năm học, lớp dì Miên tổ chức đi cắm trại hai ngày dưới bãi biển Kỳ Hòa . Năm đó cũng là năm đầu tiên tôi phải đạp xe đi học một mình, dì Miên không còn đưa tôi đi học nữa . Nỗi “bơ vơ” của tôi có lẽ làm dì Miên động lòng nên chuyến cắm trại đó, dì đạp xe đò về rủ tôi đi .

Dĩ nhiên tôi bằng lòng cả hai tay . Tôi lót tót theo dì, nỗi sung sướng không để đâu cho hết. Sung sướng nhất là các anh chị cùng lớp với dì đều coi tôi như em út, vì vậy cưng chiều tôi hết mức.

Chuyến cắm trại đó sẽ là một kỷ niệm tuyết vời đối với tôi nếu “tai họa” không thình lình xảy đến. Đêm đó, tôi đang ngủ trong lều với các anh trai thì mưa bất thần ập đến. Nước tuôn xối xả, gió giật đùng đùng, chẳng mấy chốc căn lều tôi ngủ bị giật sập khiến mọi người ướt như chuột lột.

Các anh rủ nhau chui vào một mái hiên đốt nến ngồi đánh bài chờ sáng. Tôi phận con nít, ngồi chầu rìa mãi cũng chán, mình mẩy ướt đẩm không ngủ được, bèn bỏ ra ngoài trời đi lang thang dưới rặng phi lao, lòng chợt nhớ anh em thằng Chửng da diết. Nếu có hai thằng giặc đó ở đây, hẳn chúng sẽ baỳ trò nghịch ngợm, chứ đâu có cái cảnh mình tôi cô đơn thất thểu thế này .

Đang nghĩ ngợi vẩn vơ, bỗng tôi nghe một tiếng gọi sửng sốt vang lên bên tai :

– Phải Trường đó không ?

Tôi giật thót mình quay lại . Tiếng gọi phát ra từ căn lền nữ. Tôi mở to mắt nhìn cái khối đen nằm lù dù dưới góc cây và ngạc nhiên không hiểu sao nó vẫn chưa bị giật đổ dưới những cơn gió rít kinh hồn.

– Trường đi đâu mà lang thang vậy ?

Tiếng hỏi vang lên, lần này tôi nhận ra ngay giọng dì Miên.

– Căn lều của cháu bị sập ! – Tôi buồn bã đáp.

– Các anh kia đâu ?

Tôi chỉ tay về phía ánh đèn :

– Mấy ảnh đang chơi cát-tê .

Giọng dì Miên dịu dàng :

– Trường lại đây ngủ với dì đi ! Đừng có chạy loăng quăng ngoài trời nữa !

Tôi ngập ngừng bước lại . Dì Miên chiếu đèn pin vào người tôi, bật kêu :

– Trời ơi, ướt mèm hết ! Trường cởi đồ dài ra đi ! Chỉ mặc quần đùi thôi !

Lúc này, lều tối đen. Các bạn của dì Miên có lẽ là ngủ say nhưng không hiểu sao tôi cứ thấy ngại ngùng.

Thấy tôi đứng loay hoay hoài, dì Miên dường như hiểu ra, liền cười nói :

– Con nít mà mắc cỡ gì ! Trường không cởi đồ ra, sáng mai bị cảm cho coi !

Không biết sao, tôi đành phải lóng ngóng cởi bỏ đồ ngoài, chỉ mặc trần xì cái quần xà lỏn. Dì Miên rọi đèn xuống chiếu, bảo :

– Trường nằm ở đây nè !

– Tôi ngả người chưa kịp nằm, dì Miên đã đẩy lưng tôi :

– Trường nằm vô trong đi ! Để dì nằm ở ngoài bìa !

Tôi đỏ mặt :

– Thôi, cháu không nằm trong đâu ! Cháu thích nằm ngủ ngoài bìa hơn !

– Ngoài bìa sao được mà ngoài bìa ! – Dì Miên nạt khẽ – Bộ Trường muốn chết cóng sao ?

Vừa nói dì Miên vừa nhích người đẩy tôi vô trong. Một phần vì không muốn cãi lại dì nhưng phần chính là đã bắt đầu cảm thấy lạnh, tôi không buồn đổi chỗ với dì nữa . Tôi lặng lẽ nằm xuống.

So với lều nam, căn lều nữ ấm áp và “tiện nghi” hơn nhiều . Chiếu trải trên một tấm ni-lông dày, bên dưới là những tấm vạt giường kê san sát. Những tấm vạt giường này, hồi sáng tôi không thấy, có lẽ các chị mới hỏi mượn của những căn nhà cạnh bãi biển.

Nhưng dù mệt mỏi, tôi không ngủ được ngay như tôi tưởng. Lần đầu tiên nằm cạnh những người con gái, lòng tôi tự dưng hoang mang pha lẫn bồn chồn. Bên phải là dì Miên, bên trái là một