
vẫn là lúc chị em tôi phải cúi gằm mặt xuống để xin tiền học thêm. Hôm nay đã là hạn cuối… của hạn cuối. Cả lớp chỉ còn mỗi một mình tôi bị cô nhắc đến lần thứ n rồi. Tôi xấu hổ vô cùng.
Cuối cùng thì chuyện này cũng kết thúc khi tôi bị cô giáo chủ nhiệm đuổi ra khỏi lớp, bắt buộc phải đóng tiền học thì mới cho vào. Tôi trở về nhà trong ê chề nhục nhã, cố gắng cắn răng quỳ xuống cầu xin mẹ, nhưng mẹ vẫn không cho. Mẹ bảo: “Tự đi mà vay hàng xóm. Tao không có nghĩa vụ phải đóng tiền học cho mày!”
Vậy là tôi đành phải muối mặt lê từng bước nặng nề sang nhà bác hàng xóm để vay tiền, cảm giác từng lời thốt ra đều kéo theo vô vàn nhục nhã. Liệu tôi có phải là con đẻ của mẹ không vậy?
15/2/2006
Ngày cuối cùng trong năm, tôi đàng hoàng xin phép mẹ đi xem pháo hoa cùng đứa bạn thân nhất trong lớp và mẹ đã đồng ý. Vậy mà khi tôi trở về nhà vào lúc gần một giờ đêm thì bà lại khóa chặt cửa ngoài bằng xích sắt và nhất quyết không cho tôi vào. Tôi đứng chết trân như hóa thạch trước bốn cánh cửa sắt màu xanh lam lạnh ngắt, càng không dám mở miệng hét to vì sợ mùng một Tết gây phiền nhiễu cho hàng xóm, thế là cái Hoa liền rủ tôi sang nhà nó ngủ nhờ rồi sáng mai về nhà cũng được. Tôi ậm ừ nghe theo.
Vậy mà sáng hôm sau, khi tôi vừa trở về nhà, bà liền bù lu bù loa ném muối vào mặt tôi rồi chửi tôi là đồ phò, đồ đĩ, đồ nô tĩ, sao dám đi chơi đêm không về nhà. Lúc đó, tôi đã tự đứng cười mình một lúc rất lâu, tự hỏi, một đứa con gái mười lăm tuổi còn trong trắng, chưa từng một lần nắm tay bất kì một thằng con trai nào khác ngoài em trai mình liệu có đáng bị gọi là đồ nô tĩ bởi chính mẹ ruột của mình không?
6/4/2006
Đã một thời gian khá dài trôi qua kể từ ngày bố mẹ tôi đoạn tuyệt quan hệ với nhau, hôm nay, mẹ lại bất ngờ nhận được một cú điện thoại lạ từ nước ngoài gọi về. Vẫn như mọi lần, tôi lại đứng thập thò bên ngoài mép cửa, nín thở lắng nghe từng câu đối thoại ngắt quãng, sau khi chắp nối lại tất cả, tôi nhận ra đây là cuộc điện thoại được gọi tới từ chú Hùng người ở cùng phòng với bố trước kia, trong điện thoại chú ấy nói rằng hiện tại bố đang ngoại tình với một ả người TH đã có chồng, có con, tiền bố làm ra cũng để nuôi mẹ con bà ta, vì vậy mà bố không còn đồng nào để gửi về cho gia đình ở Việt Nam. Tôi cay đắng nuốt ngược nước mắt trước những tiếng gào khóc như xé trời của mẹ.
Tối hôm đó bà lại điên tiết lên đập vỡ hết bát đĩa, thấy tôi vẫn bình thản cúi mặt ăn cơm bà cũng không bỏ qua, liền xông tới đạp thẳng vào bát cơm mà tôi đang ăn. Chiếc chén sứ đang chan đầy nước canh đột ngột vỡ ra tung tóe, một mảnh dài cứa vào ngón tay tôi chảy máu, nhưng bà không quan tâm, chỉ chăm chăm bắt tôi nhặt lên ăn tiếp.
Tôi lặng lẽ cúi xuống nhặt từng mảnh vỡ từ chiếc chén sứ in hình hoa văn thanh nhã, nước mắt hòa với nước canh lã chã rơi xuống mà lòng câm lặng không nói nổi một lời.
10/11/2007
Hôm nay tôi bị dính chút nước mưa trên đường đi học về, cứ nghĩ rằng chẳng sao, vậy mà cuối cùng lại lên cơn sốt. Sắp thi cuối học kì rồi, tôi “không dám” để mình bị sốt nặng hơn nên đành muối mặt chạy xuống xin mẹ tiền mua thuốc. Nhưng mẹ không cho, mẹ nói tôi là trâu bò làm sao biết ốm? Đừng có mà giả vờ đạo đức giả…
Tôi lặng lẽ quay trở lại phòng của mình, nằm thở thoi thóp trong nước mắt.
Ba ngày sau, tôi buộc phải bỏ thi vì không thể nhấc mình dậy nổi khỏi chiếc giường. Mọi thứ như quay cuồng, chỉ cần một tiếng động nhỏ cũng khiến đầu óc tôi đau như búa bổ. Lúc đó, mẹ mới thực sự công nhận là “tôi có thể bị ốm”.
8/6/2008
Lần đầu tiên tôi có thể tự tin chạy về nhà khoe với mẹ rằng con được thầy khen vì học giỏi môn Toán. Thật ra tôi không hề học giỏi Toán, tôi rất sợ môn Toán. Nhưng tôi ghét việc phải công nhận rằng mình đang sợ một cái gì đó. Vậy nên trong suốt mấy tháng trời, tôi đã lao đầu vào học để thử xem sức mình có thể đạt đến đâu nếu thật sự cố gắng. Kết quả vượt qua ngoài mong đợi, tôi- từ một đứa suýt đúp lớp bất ngờ vươn lên top 10 trong học lực.
Những tưởng rằng sẽ được mẹ sẽ khen ngợi, nhưng không, bỏ qua tất cả, bà vẫn chỉ tiếp tục chê bai và chế giễu việc tôi thích viết truyện, vẽ vời trước mặt bạn bè và hàng xóm.
Chưa bao giờ, chưa một lần bà thực sự nhìn vào và công nhận sự cố gắng của tôi dù cho tôi đã kiên trì hết sức mình. Chắc là tôi ảo tưởng. Bởi vậy mà tôi lại buông xuôi.
Cố gắng làm gì khi không bao giờ được công nhận?
2/3/2009
Sinh nhật tôi.
Bản thân tôi cũng không hề nhớ ngày này cho đến khi cái Quyên bất ngờ chúc mừng sinh nhật và hỏi tôi có định làm gì không.
Làm gì? Mà làm thì cũng để làm gì?
Đối với tôi ngày mình sinh ra đã là một sai lầm nghiêm trọng. Tôi là cái gai trong mắt của mẹ, và chắc chắn là mẹ cũng không hề muốn nhìn thấy tôi trên cuộc đời này. Bởi… khuôn mặt của tôi y như một bản sao của bố…
Mẹ tôi căm hận ông ấy… cũng như tôi vậy.
Bà càng ngày càng uất hận, bà ném sự giận dữ vào chúng tôi, không ngừng chà đạp, không ngừng đay nghiến bằng những lời lẽ độc địa nhất. Tôi sẽ không bao giờ khóc khi bị mẹ đánh đòn, nhưng tôi đã thật sự bật khóc khi bị mẹ đay nghiến. Mẹ ác k