Để em cưa anh nhé!

Để em cưa anh nhé!

Tác giả: CheeryChip

Thể loại: Truyện dài tập

Lượt xem: 324265

Bình chọn: 8.5.00/10/426 lượt.

bốn mươi tuổi từng dắt tôi tung tăng vào công viên dạo chơi, đưa tôi đi chụp ảnh, đi ăn kem… không lần lượt xuất hiện trở lại trong đôi mắt cay xè của tôi như thế này. Nhìn mẹ thở đều đặn, từng hơi phả ra đều rất nhẹ nhàng, yếu ớt, nhưng không hề âu lo.

Mẹ tôi năm nay mới năm mươi bảy tuổi nhưng tóc đã bạc trắng, thật đau lòng khi dìu mẹ đi lại trong bệnh viện, người ta đều nhầm tưởng rằng tôi là cháu đang dìu bà…

Mẹ đã già nhanh như vậy đấy! Còn tôi thì vẫn còn quá trẻ, vẫn còn non nớt và chưa đủ trưởng thành để có thể cho mẹ một cuộc sống bình yên, không còn phải lo lắng những gánh nặng cơm áo gạo tiền. Mẹ tôi già đi, nóng nảy, hay cáu bẳn cũng là vì những áp lực mà cuộc sống mang lại. Một mình lo cho hai chị em ăn học, một mình gánh đủ mọi búa rìu dư luận mà hàng xóm bàn qua tán lại. Tôi biết, mẹ cũng khổ tâm nhiều lắm!

Vậy nên càng lớn, tôi lại càng chẳng dám trách mẹ, chỉ trách mình sao không thể trưởng thành nhanh hơn để sớm thay mẹ gánh vác chuyện gia đình.

12/11/2011

Mẹ tôi đã ra viện được vài ngày, bà bắt đầu ăn được những đồ rắn, cũng bắt đầu đi lại bình thường. Cũng phải thôi, viêm ruột thừa không phải là bệnh để lại di chứng lâu dài mà!

Nhìn mẹ dần dần bình phục, tôi thầm mừng trong lòng. Nhưng những điều đáng buồn không lâu sau đó lại tiếp tục quay trở lại. Tôi cứ tưởng, sau những ngày ở trong bệnh viện, lúc cận kề với cái chết, mẹ đã phải thay đổi suy nghĩ, sau này sẽ không còn cư xử cục cằn nữa mới phải. Nhưng không… bà vẫn vậy! Bà chỉ hiền lành một, hai ngày đầu, rồi ngay sau đó thì lại đâu vào đấy. Người phụ nữ hiền lành yếu ớt mà tôi vừa mới thấy mấy ngày trước, nay đã đột ngột quay trở về với bản tính hay cáu gắt, chửi bới, sỉ nhục con cái một cách vô cớ như trước kia.

Tôi thật sự cảm thấy bất lực. Chắc có lẽ tật này đã ăn vào máu, mẹ tôi không thể thay đổi được. Điều duy nhất mà tôi có thể làm là tập chấp nhận và sống chung với nó, cố gắng nhẫn nhịn. Kể từ ngày đó, tôi đã luôn tự nhủ trong lòng là dù có bực tức đến đâu cũng không được cãi nhau to tiếng với mẹ, bởi vì tôi rất sợ… rất sợ… nếu như có một ngày… mẹ lại đột ngột nằm xuống như thế… Nếu như đó không chỉ đơn giản là căn bệnh viêm ruột thừa… Tôi sẽ vô cùng hối hận.

4/7/2012

Bố tôi trở về.

Ông đã đi xa xứ được mười tám năm rồi, mười tám năm kể từ khi thằng Quân mới sinh ra, còn tôi thì vừa tròn hai tuổi, còn chưa đủ lớn để nhận thức về bất kỳ điều gì.

Ông ra đi, để lại sự hy vọng dài đằng đẵng rồi đột ngột quay lại găm một vết thương sâu hoắm vào trong lòng cả ba mẹ con chúng tôi. Nỗi hận này tôi đã từng nghĩ là mình sẽ mãi mãi không bao giờ tha thứ, nhưng giờ đây, khi ông đã thực sự trở về, điều duy nhất tôi có thể làm lại chỉ là cố gắng trốn tránh. Tôi sợ phải đối diện với sự thật, sợ phải đối diện với nỗi hận thù trong suốt mười tám năm qua của mình. Nhưng nỗi sợ này vẫn chẳng thấm vào đâu so với vẻ bình lặng đến khó hiểu của mẹ. Mẹ cư xử không giống như tôi nghĩ, thời gian ông đi, bà đã không ngừng chửi bới, găm vào đầu chúng tôi những điều xấu xa nhất về ông và thề rằng sẽ trả thù, vậy mà bây giờ khi ông đã thật sự quay lại thì bà chỉ im lặng như một cái xác không hồn.

Nhưng tôi biết, khi đêm xuống, bà thường ôm vào lòng những tâm tư phiền muộn rồi lặng lẽ khóc nấc lên… những tiếng nấc rất nhỏ… nhưng vẫn đủ để tôi vô tình nghe thấy!

23/11/2012

Đã bốn tháng trôi qua kể từ ngày bố về, thật ngạc nhiên là tôi không còn lạnh nhạt với ông nữa. Tự tôi cũng cảm thấy vô cùng khó hiểu về bản thân mình, có phải là tôi đã quá dễ dãi, hay là do tình cảm máu mủ ruột thịt dù có né tránh đến đâu thì nó cũng sẽ tự xích lại gần mình? Tôi có muốn vứt bỏ cũng không thể được. Vì đó là bố tôi! Không có ông ấy thì làm sao có mặt tôi trên cuộc đời này…

Kể từ ngày ông về, mọi quy tắc sống trong gia đình tôi đều đảo lộn. Ông quyết tâm điều chỉnh lại tất cả, bắt ba mẹ con dậy sớm, bắt chúng tôi phải thường xuyên đi tập thể dục và còn vô số những điều có ích khác. Tôi công nhận sự tích cực mà ông mang lại, và cũng không thể phủ nhận rằng, ngoài bố ra thì không có một người đàn ông nào khác có thể chịu đựng được cái tính nóng nảy thất thường của mẹ tôi. Sau khi ông đi, tôi thường vô cùng khó chịu khi bất kỳ ai từng quen bố đều nhận xét rằng tôi giống ông y xì đúc, tôi ghét việc phải công nhận mình giống người đàn ông mà tôi hận, nhưng khi ông trở về, tôi cũng đành phải bấm bụng tự công nhận điều ấy.

Tôi giống ông đến kì lạ! Từ khuôn mặt cho đến tính cách, tính ông ôn hòa, láu tôm láu cá, hay nhường nhịn người khác, suy nghĩ sâu xa hơn mẹ tôi, giỏi võ, thích ca hát, văn thơ, thích nấu ăn, và đặc biệt là nấu cực ngon.

Tôi cứ có cảm giác như mình đang nhìn vào tấm gương và soi thấy một bản sao khác giới của mình khi về già vậy.

7/2/2013

Hôm nay là ngày đầu tiên tôi được nghỉ phép sau một tuần huấn luyện quân sự trên Mai Lĩnh, khi tôi trở về nhà thì cũng là lúc vừa hay tin bố của tôi đang làm đồ mộc thì bị xén đứt mất một ngón tay, vừa nghe xong, tôi lạnh hết cả người, liền chạy xộc xuống nhà tìm bố thì thấy ông mặt vẫn đang tỉnh bơ, chẳng


The Soda Pop