
o tự nhiên cậu ghét Mark quá vậy? Còn mình, đã không để ý tới cái miệng ham tán gái của Mark từ lâu. Người như anh ấy, hiểu rồi mới thấy mến.
“Còn mình, chỉ có cách ghét cay ghét đắng mới giúp mình thôi không nghĩ đến Mark!”
Có tiếng xe tắt máy bên ngoài:
– Hình như mẹ tớ vể. Gọi lại sau nhé?
– Ừ, thôi chào bồ nhé.
– Chào.
Có tiếng mẹ gọi từ ngoài cửa:
– Các con đâu rồi? Mẹ đã về rồi đây!
Laura cười mãn nguyện khi nghe thấy giọng nói vui vẻ của mẹ. Cô reo lên:
– Con chào mẹ!
– Tập tành thế nào con?
– Tuyệt lắm mẹ ạ.
Laura nũng nịu: – Con muốn xin mẹ một điều. Mẹ đống ý, mẹ nhé. Mẹ ra hiệu cho Laura ngồi đối diện qua bàn bếp:
– Thì phải nói xem chuyện gì đã chứ. Mẹ nghe cô giáo nói con tham gia diễn kịch. Có phải chuyện đó không con?
– Cô nói đúng đấy mẹ à. Nhưng chuyện này khác. Anh Ted mời con đi chơi vào chủ nhật tuần này! Con đi được không mẹ?
– Ted nào hả con? – Là người đóng cặp với con. Mẹ cho phép con nhé?
Laura nôn nóng nhìn mẹ. bà đặt tay lên vai cô:
– Mong rằng cậu ấy xứng đáng với con gái của mẹ.
Cô tin tưởng:
– Con chắc mẹ sẽ hài lòng về Ted. Hình như anh ấy là nửa còn lại mà con đang đi tìm, mẹ ạ.
Bà nhìn con gái âu yếm:
– Cầu cho con đúng. Nhớ về sớm con nhé.
Chương 2
-Chết tiệt! Chìa khóa xe biến đâu mất tiêu rồi.
Mark tức tối bới đống đồ lộn xộn trên mặt bàn. Điềm gở hay sao thế này? Làm như ông trời không muốn mình đi dự tiệc tối nay. Chính Mark cũng đang dùng dằng, nửa muốn đi, nửa muốn ở nhà.
Chợt có tiếng chìa khóa xoay trong ổ ngoài cửa. Mark ngoái nhìn đúng lúc mẹ cậu vừa về.
-Con chào mẹ!
-Con đấy à? Đang làm gì vậy con?
Vừa vào đến nhà, mẹ đã mệt mỏi gieo mình xuống ghế, hai tay xoa thái dương. Vốn là nhân viên xã hội, bà phải làm việc nhiều giờ liên tục tại một bệnh viện phía nam New Jersey. Tối nào về nhà, bà cũng mệt phờ như thế, Dù mới tám giờ tối, Mark biết mẹ đã rất buồn ngủ rồi.
Ngay cả Mark cũng chỉ muốn lên giường. Chưa bao giờ cậu thấy thoải mái với đám đông. Dù đám đông toàn là bạn Rosita cũng không là ngoại lệ. Nhưng lần này chắc cũng không đến nỗi nào. Miễn là Abby không đến. Sau cái hôn ngớ ngẩn từ năm ngoái, cô ta nhất định không chịu buông tha Mark.
-Lại đi với Mike và Doug hả con ?
-Không ạ. Tối nay con không đi cùng chúng nó.
Bà mẹ luôn tìm cách hiểu cậu con trai. Tối thứ sáu, nếu không đến nhà Mike, đi chơi bóng với Doug, bà biết Mark vẫn hay đi chơi với mấy bạn gái cùng trường. Nhưng tối nay, Mike và Doug đều đi xem một trận bóng chày ở sân vận động lớn của thành phố. Theo Mark, nếu xếp hàng những trò thể thao tẻ nhất, thì bóng chày đứng thứ hai. Chỉ sau môn đánh golf chán ngắt. Còn nữa, hồi này Mark chưa có cô bạn mới nào.
Mark lơ đễnh :
-Rosita rủ con đến nhà bạn chung vui. Con cũng muốn đi chơi cho khuây khỏa. Nhưng chỉ tội tìm mãi không ra chùm chìa khóa.
Mark nhìn quanh quất khắp phòng. Cậu quý chiếc Nissan Sentra ấy lắm. Mark tự mua nó bằng tiền làm thêm và tiền mọi người cho vào dịp lễ. Bình thường, chùm chìa khóa luôn nằm trong tầm tay với của cậu.
-Hình như con không thích đi lắm thì phải.
Mẹ Mark nhăn mặt. Bà từng bị tai nạn trước khi sanh con. Đến nay mẹ Mark vẫn phải chung sống hòa bình với những cơn đau mãn tính. Mark tránh nhìn mẹ, bớt cho bà một lần cố tỏ ra không đau lắm. Bà luôn làm thế để con đừng quá lo lắng cho mình. Con Mark lại nghe như muối xát trong lòng.
-Mẹ mệt rồi. Đi ngủ sớm đi mẹ.
Bà nhìn con, trìu mến :
-Ừ, mẹ đi ngủ ngay đây. Con vẫn nhất định đi à ?
Mark nhún vai.
-Rosita rủ con mà. Bạn ấy còn bảo…
Mark im bặt, nhủ thầm “Nói những chuyện tầm phào về bọn con gái chỉ khiến mẹ thêm mệt. Mẹ cũng không cần biết mục đích chính của mình hôm nay chỉ là cua gái”.
-…sẽ giận nếu con không đi.
Mẹ cậu nói, hai mắt đã díp lại :
-Vậy đi chơi vui nha con.
-Dạ.
Mark vào phòng riêng lục lọi tìm chìa khóa. Cậu lắc đầu buồn bực. Công nhận làm thêm tại cửa hàng băng đĩa đỡ hẳn. Không phải chìa tay xin mẹ tiền tiêu vặt. Nhưng số tiền ấy còn lâu mới đủ để Mark sửa lại phòng mình cho đàng hoàng một chút.
Mark bất giác tự hỏi : cha đang làm gì ngay lúc này ? Ông có vui vẻ được chăng ? Thoải mái được chăng ? Hay chí ít, ông có bình thản được chăng khi đã bỏ vợ và con trai ngần ấy năm ? Đúng là chưa chắc ông đã đau khổ, cô đơn hay dằn vặt…Mark hay chơi một trò nho nhỏ chỉ mình cậu biết. Cậu hình dung hỉnh ảnh người cha, rồi bóp méo nó, giả tưởng rằng cuộc sống của ông tồi tệ hơn cuộc sống của hai mẹ con cậu bây giờ.
Lục lọi chán, Mark đi ra lại thấy chùm chìa khóa trên chồng đĩa CD cậu dự định sẽ mang theo. Tặc lưỡi, Mark nhét chìa khóa vào túi. Mẹo nhỏ dùng chìa khóa để nhắc về chồng đĩa đã “phản thùng”. “Rõ đồ hậu đậu”.
“Thôi cứ đi cho biết. Nhùng nhằng mãi rồi lại không đi được cho mà xem”. Có tiếng mẹ cậu dặn với :
-Đừng về trễ nghe con.
-Mẹ yên tâm. Mẹ đi nghỉ sớm đi.
Thốt nhiên, Mark nghĩ “Cứ vui đi đã. Biết đâu lại cua được một em nhí nhảnh mới chân ướt chân ráo vô trường! mà kể cả hai hay ba em cùng lúc thì cũng đâu có ảnh hưởng đến hòa bình thế giới!”
Mark bồn chồn gõ cửa nhà Zinman. Khi