
đi thay trước. Váy dài liền thân thắt eo điểm xuyết đá quý, cúc áo màu đen tựa mắt mèo, trên váy thêu hoa văn màu đen tinh xảo. Y phục của người Hồ đơn giản, mặc vào không giống phục sức ba tầng trong ba tầng ngoài của Trung Nguyên, không hề rườm rà khiến nàng có chút yêu thích. Sau khi đi giày nhỏ, nàng lộc cộc lộc cộc chạy ra phòng ngoài, mưa đã ngớt nhiều rồi.
Lý Y Sư mang canh gừng tới, Quân Mẫn Tâm uống được vài ngụm, nhìn xung quanh hỏi: “Trần Tịch đâu?”
Bạch lão nói: “Trần công tử vừa qua phòng bên thay y phục rồi!”
Quân Mẫn Tâm ồ một tiếng, đôi mắt đen nhánh khẽ xoay tròn, cười gian đi về phía phòng bên cạnh.
“Công chúa, người…”
Quân Mẫn Tâm nâng ngón trỏ đặt lên trên môi tạo thành động tác giữ im lặng, nhẹ giọng nói: “Bạch lão đừng lên tiếng, ta qua đó xem một chút!”
Nhẹ chân nhẹ tay đi tới sát vách, nàng vén rèm lên thì thấy Trần Tịch quay lưng lại về phía mình, đã thay quần dài nhưng bên trên vẫn cởi trần
như cũ. Trên làn da màu mật ong có vài giọt nước trong suốt, lộ ra bắp thịt cao ráo đều đặn và vòng eo gầy đầy sức lực, đó là một vẻ đẹp tràn đầy tuổi trẻ và nam tính.
Quân Mẫn Tâm nhìn đến ngây người, chậc chậc một tiếng, tỏ vẻ cảm khái. Trần Tịch xoay người lại, thấy là nàng liền khẽ mỉm cười, trêu ghẹo nói: “Mẫn Nhi, ta đẹp mắt không?”
Thật đúng là mở mang tầm mắt! Quân Mẫn Tâm sững sốt hồi lâu mới cười nói: “A Tịch, da mặt chàng dày lên rồi! Mấy năm trước, chỉ cần vừa thấy ta chàng liền đỏ mặt.”
Trần Tịch mặc áo ngoài, buộc lại đai lưng, ôn thanh nói: “Cũng giống nàng thôi.”
Hai người ở trong gian hàng nửa canh giờ nói chuyện buôn bán gần đây một chút. Theo lời Chu lão nói thì gần đây Tĩnh quốc và Khương quốc xảy ra nhiều xung đột. Hoàng đế kiêng kị thực lực của Tĩnh quốc nên đang muốn tước bỏ chư hầu, hai nước rơi vào thế cục giương cung bạt kiếm.
“Công chúa nên cẩn thận.” Chu lão vuốt chòm râu cá trê nói: “Hai nước trở mặt, sợ rằng sẽ nguy hiểm đến bên này. Lão phu thật lo lắng, chỉ sợ Khương Hoàng bị bức quá sẽ bức hiếp Mục Lặc vương, mượn tay hắn diệt trừ Công chúa.”
“A, thật là nhức đầu. Khó khăn lắm ta mới tạo ra được một chút thành tựu.” Quân Mẫn Tâm chau mày nói: “Khương hoàng này trừ việc mượn đao giết người ra thì còn có thể làm gì? Người của Lạc gia, người này càng đáng ghét hơn người kia!”
Đang nói thì bên ngoài truyền đến âm thanh ồn ào. Quân Mẫn Tâm nhô đầu ra nhìn thấy rất nhiều nam nữ võ sĩ trong thành cùng giơ bội kiếm trong tay, vừa hét lớn vừa đi về hướng đông.
“Bạch lão, có chuyện gì vậy?” Trần Tịch hỏi.
“À, hôm nay tại thành Đông có võ sĩ giác đấu, người thắng có thể lấy được Thiên Lý Thần Câu và một trăm lượng vàng, vì vậy rất thu hút các võ sĩ.”
Giác đấu, tên như ý nghĩa, đây là trận đấu các võ sĩ dùng tính mạng của chính bản thân mình để làm tiền cượcđẫm máu. Người Hồ hiếu chiến, loại giác đấu này gần như mỗi ngày đều có, nhưng Quân Mẫn Tâm ngoại trừ đấu cùng Công chúa Kim Na một lần thì vẫn chưa từng thấy qua thi đấu ngoài cung như thế nào, cho nên không khỏi sinh lòng tò mò.
Trong lòng Quân Mẫn Tâm có chút ngứa ngáy nói: “A Tịch, chúng ta đi xem một chút được không?”
Trần Tịch nhìn sắc trời một chút, nói: “Cũng được, nhưng trong vòng một canh giờ, nhất định phải hồi cung.”
Quân Mẫn Tâm gật gật đầu. Vừa mới ra khỏi cửa thì thấy mấy tên thị vệ được Mục Lặc phái tới ngăn ở phía trước, nói: “Sắc trời đã muộn, thỉnh Công chúa hồi cung!”
Quân Mẫn Tâm cười ha ha, nháy mắt với Trần Tịch. Trần Tịch ôm eo nàng nhảy một cái liền lên nóc nhà, nhảy lên nhảy xuống mấy cái liền bỏ xa mấy tên thị vệ kia ở phía sau.
Trận giác đấu đã bắt đầu, người người tấp nập. Trần Tịch lôi kéo nàng khó khăn tìm chỗ trống. Thân thể Quân Mẫn Tâm gầy yếu, bị đám nam nhân chen lui lấn tới, căn bản không thể xem được tình hình bên trên.
Sau một hồi tiếng ủng hộ, Quân Mẫn Tâm bị đẩy ra khỏi đám người, ngã đụng vào trên người một người. Người nọ một thân hồng bào, tóc đen như yêu, nửa khuôn mặt được che bằng mặt nạ bạc, không thể nhìn rõ mặt, chỉ có thể thấy đôi mắt phượng phát ra ánh sáng hung ác khiến người khác nổi da gà.
“Mẫn Nhi, nàng có sao không?” Trần Tịch chen ra khỏi đám người, lo lắng cầm chặt tay nàng.
“A, xin lỗi!” Quân Mẫn Tâm lấy lại tinh thần vội nói lời xin lỗi.
Người nọ đỡ thân thể nàng cho ổn định, khóe môi cười như không cười nâng lên một đường cong nhàn nhạt. Lúc này, bỗng một tráng hán để râu quai nón chạy tới hô lớn: “Số mười tám! Ngươi là số mười tám phải không? Tới lượt ngươi rồi, mau lên sân mau lên sân!”
Nam tử mặc áo hồng nhìn thẻ bài bên hông một cái – số mười tám. Hắn nhấc tay ra hiệu, sau đó mũi chân điểm cái, dùng khinh công tung mình nhảy vào sàn giác đấu tựa như một con hồng yến, tứ phía hô hào như núi lỡ!
“A Tịch, chàng có mang bạc theo không?” Chẳng biết tại sao, Quân Mẫn Tâm lại hỏi một câu như vậy.
Trần Tịch lục lọi trên người một hồi, sau đó sờ sờ chóp mũi, lúng túng nói: “Sau khi đổi y phục quên cầm theo.”
Quân Mẫn Tâm xõa búi tóc, lấy tất cả trâm cài đầu xuống, đặt vào lòng bàn tay Trần Tịch nói: “Đi đặt cược, chúng ta cược trận này