
nam tử áo hồng thắng!”
Chương 44: Ghen Tuông
Sau khi trận giác đấu kết thúc, Quân Mẫn Tâm tính toán số vàng thắng được trong túi, nặng trĩu. Hai người sóng vai đi về phía cửa cung, Quân Mẫn Tâm cười nói: “Nhiều hơn tiền lời một tháng ở gian hàng.”
Dứt lời liền ném túi vàng cho Trần Tịch.
Trần Tịch nhận lấy, vẫn có chút không yên lòng, đôi mày kiếm đẹp mắt hơi nhíu lại. Chợt, hắn ngừng bước chân hỏi: “Nàng sớm biết là hắn?”
Quân Mẫn Tâm giả bộ sững sờ: “Người nào?”
“Cơ Linh.”
Quả nhiên chàng để ý việc này! Quân Mẫn Tâm mím môi cười nói: “Xương cốt người kia dù có biến thành tro bụi ta cũng nhận ra. An tâm, ta không có ý gì khác với hắn, huống chi hiện giờ bản thân ta đã khó bảo toàn, nào dám đi trêu chọc hắn? Chỉ là muốn đánh cược kiếm chút tiền thôi.”
Trần Tịch đứng bất động tại chỗ, vẻ mặt lạnh lùng, chân mày khẽ nhíu nói lên sự quật cường của hắn. Quân Mẫn Tâm cười vui vẻ, đang muốn đưa tay kéo hắn đi thì thấy phía trước có một nam tử mặc trang phục người Hán, dắt một con tuấn mã toàn thân trắng như tuyết đi tới, dừng lại trước mặt nàng.
Người nọ ôm quyền nói: “Cô nương, công tử nhà ta lệnh ta tặng Thiên Lý Thần Câu cho cô nương.”
“Tặng cho ta?”
“Không thể nhận!”
Âm thanh của Trần Tịch và Quân Mẫn Tâm vang lên cùng lúc khiến người nọ ngẩn người, giọng nói có chút khẩn cầu: “Công tử nói quà đã tặng ra ngoài tuyệt không lấy lại, nếu cô nương không thích thì thả nó cũng không sao.”
Trong mũi Thiên Lý Thần Câu phát ra tiếng phì phì, đôi mắt to sáng lấp lánh có hồn, tứ chi phong kiện, bộ lông màu trắng toả sáng, toàn thân không bị pha tạp một sợi khác màu nào, quả nhiên là Thần Câu ngàn dặm mới tìm được một. Bốn phía có rất nhiều người đi đường vây xem phát ra tiếng than sợ hãi, ca ngợi đối với tuấn mã.
Quân Mẫn Tâm cười ha ha, nhận lấy dây cương nói: “Từ chối thì thật bất kính, vậy thay ta cám ơn công tử nhà ngươi.”
Người nọ ôm quyền lần nữa, trở về phục mệnh.
Thấy nam tử kia đi xa, Quân Mẫn Tâm mới cố ý chậm rãi nói: “Ừ, quả nhiên là ngựa tốt! Tốt hơn Ô Vân Cái Tuyết của A Tịch nhiều, không bằng đưa cho chàng?”
Trần Tịch thẫn thờ nói: “Không cần.”
Quân Mẫn Tâm cười một tiếng, nói: “Vậy thì được, ta giết nó.”
Khoé môi Trần Tịch giật giật, ngoài miệng nói “tuỳ tiện” sau đó rẽ đám người bước nhanh về phía trước. Đi được vài bước hắn liền bước chậm lại, đứng ở khúc quanh trên đường đợi nàng. Mặc dù ngoài mặt Trần Tịch làm như không thèm để ý chút nào nhưng trong lòng vẫn đang suy nghĩ xem Quân Mẫn Tâm sẽ xử trí nam nhân gì đó kia ra sao. Sau trận đánh vào hai năm trước, Cơ Linh vẫn luôn cho hắn một cảm giác nguy hiểm vì vậy trong lòng không khỏi lo lắng.
Chỉ chốc lát sau, Quân Mẫn Tâm thân thể nhỏ nhắn chen khỏi đám người đang vây xem đi ra ngoài, chỉ có điều quả thật bên cạnh không còn con tuấn mã nữa. Trần Tịch không khỏi thở phào nhẹ nhõm hỏi: “Nàng xử trí như thế nào?”
Quân Mẫn Tâm vỗ tay, không chút để ý nói: “Đương nhiên là giết rồi.”
“Giết rồi??!!!” Cũng không phải vì tiếc Thần Câu, chỉ là hắn không thể tin được, nàng là người có tâm địa trong sáng nhưng lại thực sự làm ra chuyện như vậy.
Thấy Quân Mẫn Tâm mím môi cười, Trần Tịch liền hiểu rõ thì ra mình bị đùa giỡn, thật đúng là quan tâm sẽ bị loạn…
“A Tịch yên tâm, vừa rồi ta kéo một người đi đường lại, đưa ngựa cho hắn rồi.” Quân Mẫn Tâm nghiêng đầu nhìn lại cười một tiếng: “Ta biết rõ Thần Câu này là Vô Giới Chi Bảo, biết bao nhiêu người muốn có được nó. Nhưng trên đất nước tràn đầy lợi ích và giết chóc này, bảo bối khiến người khác đỏ mắt như vậy chỉ có thể mang đến cho ta hoạ sát thân. Vả lại hiện giờ ta đã rơi vào tuyệt cảnh, không còn tinh lực để đối phó với những chuyện này nữa.”
Nàng cong đôi mắt trong trẻo nhìn Trần Tịch, cười nói: “Nếu không phải ta hiểu rõ tính chàng thì ta còn tưởng rằng chàng đang ghen đấy chứ!”
Trần Tịch quay mặt bước đi nhanh, nhỏ giọng nói: “Nói bậy.” Chỉ có điều, khoé miệng lại không nhịn được khẽ giương lên tạo thành một đường cong mờ nhạt.
Trở lại trong cung, Quân Mẫn Tâm mang những quả bồ đào hôm nay mới hái đi rửa sạch sẽ từng quả một, bỏ vào bình rượu, mỗi bình cứ một lớp bồ đào thì rắc một lớp đường lên. Sau khi làm xong thì đậy kín lại, đặt ở nơi thoáng mát chờ lên men, qua một hai tháng nữa là thành rượu bồ đào rồi.
Hai vò rượu khắc hoa lưu ly* trong suốt, rất có hơi hướm của Tây Vực. Quân Mẫn Tâm đặt ba bình rượu xuống giá gỗ, vỗ vỗ tay, sau đó lên trường nô lệ tìm Trần Tịch. Ánh mặt trời ngày thu vẫn gay gắt như cũ, Trần Tịch đứng trên tường gạch, tay cầm roi ngựa che trước trán, trông trừng mấy trăm đầy tớ bên dưới đang làm móng để dựng cung điện, nghe nói là Mục Lặc muốn xây một toà Vạn Tượng Lâu cho vị phi tử được hắn sủng ái.
Về phần vị phi tử này là ai, mọi người đều phỏng đoán là trắc phi A Tháp. Dù sao thì Mục Lặc vẫn còn trẻ tuổi, mặc dù thỉnh thoảng tìm một vài người tình nhưng đến nay vẫn chỉ có một vị trắc phi, dưới gối không con, chỉ có một nữ nhi. Vì vậy, có lẽ đến nay trắc phi A Tháp đã sinh hạ được một trưởng nữ là người được sủng ái nhất. Cũng khó trách nàng ta