Công chúa thay đổi

Công chúa thay đổi

Tác giả: Bố Đinh Lưu Ly

Thể loại: Truyện dài tập

Lượt xem: 327474

Bình chọn: 7.5.00/10/747 lượt.

hật??!!”

Quân Mẫn Tâm mở to mắt, không thể tin kêu lên một tiếng: “Chúng ta còn có thể trở lại Tĩnh quốc sao?”

“Nha đầu ngốc, sao lại không thể?” Trần Tịch cưng chiều sờ sờ chiếc mũ lông chồn mềm mại ấm áp hình quả dưa của nàng, cười nói: “Tô Cát Vương đã mất rồi, hiện nay cơ cấu quan lại của Mục Lặc không ổn định vì vậy tuyệt không dám làm khó nàng. Nếu năm nay đàm phán không thành công, vậy thì đợi đến năm tới, ba năm tới, đợi đến khi Tĩnh quốc lớn mạnh hơn, Mục Lặc sẽ phải e ngại mà thả chúng ta trở về thôi.”

Quân Mẫn Tâm quấn quấn sợi tóc đen rũ xuống đầu vai, dựa vào ngực Trần Tịch cười khanh khách không ngừng. Mộc Cẩn mang rượu sữa nóng lên, cũng cười nói: “Công chúa, chúng ta cũng phải cố gắng mới được.”

“Đúng, chúng ta cũng phải cố gắng!” Tâm tình Quân Mẫn Tâm tốt, cười một hồi lại hỏi: “A Tịch, trong thư có nói trong triều phái vị đại thần nào tới đàm phán hay không?”

“Là Đại Tướng quân Quân Nhàn, còn có Thẩm đại nhân Thẩm Lương Ca!”

Chương 42: Chương 42

Chương 43: Chưng Cất Rượu

Vào thu, chẳng mấy chốc Quân Mẫn Tâm tới Tây Vực đã được một năm.

Mùa này chính là mùa thu hoạch quả bồ đào, Quân Mẫn Tâm nghe nói khi Trần Tịch còn nhỏ đã từng theo mẹ học được cách chưng cất rượu bồ đào thơm ngọt và tinh khiết nên cũng muốn theo học một chút, tự tay cất vài hũ rượu. Ngày hôm đó thời tiết vừa đẹp, Quân Mẫn Tâm mang theo một nhóm ảnh vệ và thị nữ đi tới vườn bồ đào lớn nhất ở ngoại thành, bắt đầu hái bồ đào.

Vườn bồ đào này chính là sản nghiệp dưới tay Tam Vương tử A Bố, lúc này hắn đã chờ ở ngoại thành từ sớm, tự mình dạy Quân Mẫn Tâm cách phân biệt bồ đào tốt xấu. Nói thật, khi Quân Mẫn Tâm ở một chỗ cùng vị Vương tử này luôn có cảm giác không được thoải mái, vừa nhìn thấy đôi mắt màu xanh u buồn hèn yếu kia, dường như nàng thấy được kiếp trước hèn mọn của mình… Một loại cảm giác khó nói thành lời.

Thời tiết có chút nóng bức. Quân Mẫn Tâmvén ống tay áo hẹp thêu hoa lên tận cùi chỏ, hai búi tóc to dài được quấn lên trên đỉnh đầu, xách một giỏ bồ đào mới hái, trong suốt như hồng mã não* cho Nô Y, thuận đường hỏi Mộc Cẩn:

“A Tịch đâu, sao vẫn chưa tới?”

Mộc Cẩn phe phẩy cây quạt, giúp Quân Mẫn Tâm lau mồ hôi hột trên cằm, nói: “Nghe nói có một đầy tớ chạy trốn, Trần công tử đang truy đuổi, e rằng sẽ tới trễ một chút!”

Quân Mẫn Tâm gật đầu, tiện tay lấy một chùm bồ đào, lột vỏ ăn. Sắc đỏ của quả bồ đào tôn lên đầu ngón tay mảnh khảnh, oánh nhuận như Dương Chi bạch ngọc*, A Bố nhìn có chút mất hồn.

Cảm nhận được ánh mắt nóng rực của hắn, Quân Mẫn Tâm thả chùm bồ đào vào lại trong giỏ, lau miệng nói: “A Bố Điện hạ thật tài giỏi, nắm trong tay vườn bồ đào lớn như vậy. Chỉ nhìn những chùm bồ đào này thôi cũng thật khiến người khác hưng phấn!”

A Bố thu hồi tầm mắt, nhỏ giọng nói: “Trường Phong Công chúa quá khen! Từ nhỏ thân thể ta không bằng các ca ca, không thể ra chiến trường, cũng không thể bắt tù binh làm đầy tớ, đám thuộc hạ thì cứ như hoà thượng trong một gánh xiếc lớn, còn phải dựa vào đại ca ban thưởng…”

Dừng một chút, hắn khổ sở cười một tiếng: “Ta rất vô dụng phải không? Ta biết, tất cả mọi người đều coi thường ta, đại ca rất chăm sóc ta, nhưng lúc huynh ấy chết, ngay cả dũng khí phản kháng ta cũng không có, cứ như vậy mà quy hàng nhị ca. Từ đó tất cả mọi người không ai nói chuyện với ta nữa. Nhưng Công chúa người, không những nói chuyện phiếm với ta, còn có thể cười với ta…”

Nói đến đây, trong mắt hắn mơ hồ có lệ quang, sắc mặt cũng tái nhợt.

Đối với hắn, Quân Mẫn Tâm vẫn luôn tồn tại cảm giác thương hại, bởi vì hắn thật sự rất giống nàng trong kiếp trước. Nàng cười nhạt với A Bố, nói: “Ta cũng từng là một nữ nhân rất mềm yếu, người khác khi dễ lợi dụng ta, ta còn ngu ngốc cho rằng hắn thực sự yêu ta! Chỉ là, A Bố Điện hạ kiên cường hơn ta nhiều.”

“Sao lại có thể như vậy?” A Bố giật mình nhìn nàng.

Quân Mẫn Tâm cong môi cười một tiếng: “Điện hạ quên rồi ư? Trong cái đêm Tô Cát Vương chết, Điện hạ đã liều chết cầu cạnh thay ta! Huống chi, ngài nhìn thấy chuyện kia của ta và Trần Tịch, không phải cũng không nói ra đó sao?”

Nhớ lại ngày hôm đó, Trường Phong Công chúa bị mình bắt gặp đang môi chạm môi với thị vệ Trần Tịch, trong nháy mắt trên khuôn mặt tái nhợt của A Bố hiện lên một chút đỏ ửng lúng túng. Hắn luống cuống vuốt vuốt tà áo mình, chần chừ hồi lâu mới lấy dũng khí nhỏ giọng nói: “Trường Phong Công chúa thích tên thị vệ kia?”

Thời tiết ngày càng nóng nực, mây đen tụ lại. Quân Mẫn Tâm nhìn bầu trời trong chốc lát, hỏi một đằng đáp một nẻo: “A, sắp có mưa to, xem ra A Tịch sẽ không tới!”

Vừa dứt lời thì một cơn gió lớn cuốn theo cát bụi đập thẳng vào mặt Quân Mẫn Tâm, nàng “a” một tiếng liền vội vàng nhắm mắt, nâng tay áo ngăn trở tầm nhìn của mình, tránh cho cát bụi bay vào mắt. Vì vậy, nàng không hề nhìn thấy vẻ mặt cô đơn ảm đạm của thiếu niên cùng đôi mắt màu lam u buồn.

Chỉ chốc lát sau, tiếng sét đùng đoàng phá vỡ không trung, từng giọt mưa to như hạt đậu rào rào rơi xuống.

Thời tiết Tây Vực khô hanh, khắp nơi là sa mạc cát vàng cho nên hiếm khi mới gặp đượ


Old school Easter eggs.