
huynh sư tỷ đi tham gia giải đấu.
Giải đấu võ thuật thiếu niên của phố F cũng khá có danh tiếng trong nước, tuy nói là trận đấu cấp tỉnh, nhưng trên thực tế tới tham gia là học sinh khắp nơi trong cả nước, phạm vi ảnh hưởng tương đương cực kì rộng.
Đối với trận đấu lần này, Võ lão sư rất xem trọng, trên xe đi thi liền động viên đội viên một lần nữa. Hắn tâm tình rạng rỡ miêu tả lại mình năm đó thành tích vĩ đại như thế nào, nói với các học sinh võ thuật Trung Quốc bác đại tinh thâm ra sao, tuyên bố học tập võ thuật trước hết là để bảo vệ quốc gia, sau đó còn có thể giúp bà cố nội qua đường (^^), tóm lại chính là một câu — tập võ là quang vinh, dự thi lấy cho được giải thưởng!
Lời nói hùng hồn, các đội viên nghe được đều phấn chấn xoa xoa tay, nóng lòng muốn thử sức. Duy chỉ có Tiêu Thỏ, buồn ngủ suốt cả con đường, ngáp lên ngáp xuống.
Ngồi bên cạnh, Võ Thừa Vĩ thấy, liền hỏi Tiêu Thỏ: “Tiếu sư muội, ngươi tối hôm qua không ngủ được hả?”
Tiêu Thỏ mở hai con mắt to như hai cái túi, nhìn Võ Thừa Vĩ: “Ờ, không ngủ được.” Nói xong, nàng lại ngáp một cái.
Tiêu Thỏ không ngủ được là có nguyên nhân, nguyên nhân của nàng chính là Lăng Siêu. Mấy ngày nay luyện tập xong, Lăng Siêu đều không tới võ đường đón nàng. Tiêu Thỏ cũng biết là hắn sinh khí, vì thế đã tính nhận lỗi với hắn. Nào biết đã chuẩn bị lời giải thích kĩ càng lắm, lúc về tới nhà mới hay, từ sáng sớm Lăng Siêu đã đi phỏng vấn rồi.
Tuy rằng quăng hắn xuống sông là nàng không đúng, nhưng Lăng Siêu cũng thật quá keo kiệt! Đi A trung phỏng vấn cũng không nguyện ý báo nàng một tiếng, uổng công nàng vẫn coi hắn là bạn bè thân thiết!
Tiêu Thỏ muốn tham gia giải đấu, trước đó tâm tình vốn phấn khởi, hiện tại bị Lăng Siêu nháo cho một trận, nàng thật buồn bực. Vì vậy lúc hưng phấn, lúc bực mình, buổi tối nàng tự nhiên là ngủ không tốt.
Võ Thừa Vĩ thấy Tiêu Thỏ thành ra như vậy, thuận tiện nói: “Nếu ngươi thật sự chịu không nổi, một lát nữa tới khách sạn hãy đi ngủ đi, dù sao buổi sáng chẳng qua chỉ là lễ khai mạc, có đi hay không đều không thành vấn đề.”
“Sư phó sẽ la.”
“Không quan hệ, cha ta mà hỏi, ta nói ngươi đi nhà xí, hắn sẽ không phát hiện đâu.”
Đã có Võ Thừa Vĩ che chở, lá gan Tiêu Thỏ cũng lớn thêm. Tới khách sạn , nàng tìm cớ thoát ly đội, trở về phòng ngủ.
Đang ngủ say, bỗng nhiên cảm thấy có cái gì đó rung rung, khi nàng mơ mơ màng màng mở mắt ra, mới phát hiện điện thoại của nàng ở đầu giường đang sáng lên.
Khi đó, việc học sinh trung học mà có di động vẫn rất hiếm. Nhưng Tiêu Thỏ thì khác, nàng mới vừa vào sơ trung, ba Lăng Siêu đã cho nàng điện thoại. Ban đầu, mẹ Tiêu Thỏ còn không chịu nhận, kết quả lão Lăng điện thoại tới nói với Tiêu mẹ: “Sớm hay muộn cũng là người một nhà, coi như là sính lễ thôi.”
Mẹ Tiêu Thỏ nghĩ nghĩ, cảm thấy cũng có chút đạo lý, vì thế liền thu vào “sính lễ”.
Đương nhiên, chuyện này Tiêu Thỏ không biết. Nếu như nàng biết bản thân bị mẹ bán đi, đổi lấy một chiếc điện thoại di động, không chừng sẽ ủy khuất mà ngồi chồm hổm trên mặt đất khóc to.
Tiêu Thỏ ngáp một cái thật to, dụi dụi mắt, lúc này mới cầm điện thoại trên đầu giường lại, ấn nút lung tung, điện thoại liền thông.
Thanh âm của Lăng Siêu từ đầu dây bên kia truyền đến: “Ngươi đang ở đâu?”
Tiêu Thỏ buồn ngủ còn chưa có tỉnh, mơ mơ màng màng mà đáp: “Khách sạn XX.”
“Ta đang ở dưới lầu chờ ngươi, cho ngươi trong mười phút nữa phải xuống đây, bằng không ta sẽ đem chuyện tháng trước ngươi giấu bài thi toán trong túi của ta cho mẹ ngươi xem.” Hắn nói xong liền tắt điện thoại.
Ở đầu dây bên này, Tiêu Thỏ cầm điện thoại sửng sốt trong hai giây, hai giây sau, nàng hoàn toàn tỉnh táo lại.
Năm mươi chín điểm! Đó chính là bài thi toán năm mươi chín điểm!
Lăng Siêu, ngươi quá độc ác! T_____T
Khi Tiêu Thỏ luống cuống tay chân chạy ra đến đại sảnh khách sạn, Lăng Siêu đang nhàn nhã ngồi trên ghế sofa. Thấy Tiêu Thỏ tới rồi, hắn giơ tay lên nhìn: “Chín phút bốn mươi lăm giây.”
Khóe miệng Tiêu Thỏ nhếch lên: “Tại sao ngươi lại ở đây?”
“Ta tới phỏng vấn.”
Phỏng vấn? Nói đến chuyện này, Tiêu Thỏ lại thấy tức giận, c
ố ý hỏi: “Không phải ngày hôm qua ngươi đã đi phỏng vấn rồi hay sao?”
Lăng Siêu đặt hai tay sau gáy, vẻ mặt thoải mái nói: “Dù sao cũng không có việc gì, lưu lại chơi hai ngày.”
Quả nhiên là học sinh giỏi, cả trốn học cũng có lí do đúng lý hợp tình như vậy, Tiêu Thỏ không chút hảo ý mà nhắc nhở: “Hôm nay là tuần thứ ba, ngươi còn có hai ngày đi học mà.”
“Ta không về trường đi học nữa.” Lăng Siêu nói.
“A?” Tiêu Thỏ ngây ngẩn cả người: “Ngươi, ngươi nói cái gì?”
Lăng Siêu nhìn nàng một cái, ánh mắt có chút phức tạp, ngữ khí lại vẫn bình thản như cũ: “Ngày hôm qua ta phỏng vấn xong, sắp tới sẽ đến A trung học.”
Lúc này Tiêu Thỏ mới ý thức được, học sinh được cử đi mà trúng tuyển sẽ tới trường mới học, nói cách khác, từ nay về sau, hắn liền không thể đến trường cùng nàng, cũng sẽ không tới sân huấn luyện đón nàng, lại càng không còn chỉ bảo nàng học hành nữa. Nghĩ đến đây, trong lòng Tiêu Thỏ bỗng nhiên rầu rĩ, cảm giác có điểm không phải.
Nà