
ng trầm mặc hồi lâu mới ậm ừ một tiếng.
Lăng Siêu nhìn nàng, hỏi: “Ngươi không phải có điều gì muốn nói với ta hay sao?”
“Ta…” Việc này đột nhiên tới, nhất thời Tiêu Thỏ cũng không biết nên nói cái gì nữa, đành phải lúng ta lúng túng nhìn Lăng Siêu. Một lát sau, nàng bỗng nhiên nhớ ra, trước mắt sáng ngời.
“Đúng rồi, ta muốn xin lỗi ngươi!” Nhất định là vì chưa giải thích được với hắn mà hắn đã đi, cho nên trong lòng băn khoăn và cảm thấy rầu rĩ. Đúng rồi! Nhất định là như vậy!
Nghe nàng nói xong, Lăng Siêu ngước mắt: “Xin lỗi cái gì?”
“Chính là… Ngày đó ta không nên ra tay nặng như vậy, đẩy ngươi ngã xuống sông. Là ta sai rồi, ngươi tha thứ cho ta đi.”
Khi Tiêu Thỏ nói những lời này, nàng tận lực biểu lộ sự chân thành, hy vọng Lăng Siêu có thể tha thứ. Không nghĩ tới, nàng càng chân thành, mặt Lăng Siêu lại càng nhăn dữ, hắn hỏi: “Chuyện này… ngươi không còn lời nào khác nói với ta hay sao?”
Lời nói khác ? Tiêu Thỏ căng đầu suy nghĩ nửa ngày, cuối cùng lắc đầu: “Không có.”
“Hừ!”
Ngồi trên ghế sofa, thiếu niên hừ một tiếng. Sau khi bị quăng ngã, hắn dỗi vài ngày, cuối cùng vẫn không cam lòng bị cự tuyệt như vậy. Đặc biệt là phỏng vấn xong, biết được mình sắp rời nàng đi A trung học, loại cảm giác không cam lòng này càng mãnh liệt. Vì thế sau khi phỏng vấn xong, hắn vẫn ở lại chờ gặp Tiêu Thỏ, bức nàng giải thích rõ.
Chẳng qua là hắn không nghĩ tới, trong lòng Tiêu Thỏ nhớ mãi không quên chỉ là chuyện đẩy hắn ngã xuống sông, còn những gì xảy ra trước đó, nàng căn bản còn không chú ý tới.
“Bi thống” là từ chính xác nhất để hình dung ra Lăng Siêu lúc này.
Tuy rằng bạn Lăng Siêu bi thống, nhưng lại có năng lực biến đau thương thành sức mạnh. Một lát sau đó, con ngươi tối đen kia bỗng nhiên hiện lên một tia âm mưu khó phát hiện.
“Ta bị ngươi đẩy xuống sông, ngươi cảm thấy chỉ cần giải thích như vậy là hữu dụng hay sao?”
Hắn bỗng nhiên nói vậy, Tiêu Thỏ có điểm mơ hồ: “Bằng không, ngươi còn muốn như thế nào nữa?”
“Ngươi hẳn là nên có hành động bồi thường cho ta.”
“Bồi thường như thế nào?”
“Ví dụ như giúp ta giặt quần áo, quét tước vệ sinh, mua điểm tâm.”
Trên trán Tiêu Thỏ xuất hiện không ít nếp nhăn, từ lúc nào Lăng Siêu trở nên giống cái thiếu gia như vậy? Nàng bắt đầu suy nghĩ cái đám lộn xộn kia, nói: “Ngươi phải đi A trung học, sao ta làm mấy thứ đó cho ngươi được?”
“Đúng thế.” Lăng Siêu lại có chút suy nghĩ mà gật gật đầu.
“Vậy, ngươi vẫn nên nghĩ biện pháp thực tế thì tốt hơn, tóm lại chỉ cần làm được, ta nhất định làm, tuyệt không đổi ý!” Tiêu Thỏ vỗ ngực cam đoan.
“Chính là ngươi nói đấy nhé?” Trong mắt Lăng Siêu rốt cuộc dâng lên một tia gian kế vừa thực hiện thành công trót lọt, ánh mắt trở nên hàm súc: “Ngươi có thể ghi nợ trước, chờ thắng trận đấu lần này được cử đi học A trung rồi trả lại ta cũng được.”
“A!?” Tiêu Thỏ dại ra.
Bất luận Tiêu Thỏ dù giành được quán quân có được cử đi học ở A trung hay không, tóm lại lời nói này của Lăng Siêu không nhiều thì ít đã tạo áp lực muốn thắng cho Tiêu Thỏ. Mà trùng hợp, Tiêu Thỏ là điển hình cho loại đứa nhỏ có áp lực mới có động lực.
Kết quả là, mấy trận đấu sau đó, dựa vào vài điểm tiềm lực trong mắt Võ lão sư, lại có Lăng Siêu cấp áp lực, cùng với chút vận khí may mắn khi rút thăm phân tổ, nàng đã một đường tiến thẳng vào trận chung kết nữ. Mà lời thề son sắt muốn giành lấy vị trí quán quân của các vị sư huynh, sư tỷ ban đầu, trừ bỏ Võ Thừa Vĩ ra, tất cả còn lại đều chết đuối hết.
Cho nên nói, trên thế giới này không thiếu kỳ tích, chẳng qua là thiếu điều kiện sáng tạo nên kỳ tích. Tiêu Thỏ đã từ phân chó tiến thẳng lên thành kỳ tích.
Chương 9
Trận chung kết ngày đó, Tiêu Thỏ khẩn trương tới cực điểm, nàng chưa bao giờ nghĩ rằng mình có thể vào đến trận chung kết. Thành công đến bất thình lình làm nàng chẳng biết nghe ai, thậm chí còn có cảm giác không thực nữa.
Có thực hay không thực, trận đấu vẫn cứ tiếp tục. Vì thế chiều ngày thứ ba, Tiêu Thỏ rốt cuộc bước lên lôi đài trận chung kết.
Đối thủ trận chung kết lần này của Tiêu Thỏ là người đứng đầu trong Giáp tổ, đến từ trường trung học nữ sinh ở phương bắc, tên là Âu Dương Mai. Nghe nói nàng ta từ lúc năm tuổi đã bắt đầu luyện võ, tám tuổi đã giành được quán quân các giải đấu võ thuật to nhỏ, mười hai tuổi đã có tiếng là cao thủ võ lâm.
Tóm lại một câu, trận đấu này Tiêu Thỏ sống chết cũng đánh không thắng. (^^)
Trước khi lên đài, Lăng Siêu vẫn luôn ngồi ở khán đài bỗng nhiên nói với Tiêu Thỏ: “Đánh không thắng thì đầu hàng đi, đừng có cố.”
Chính là câu nói này chọc giận Tiêu Thỏ. Nói cái gì thế, nàng còn chưa có đánh mà, tại sao Lăng Siêu chỉ nghĩ mình đánh không thắng chứ? Hơn nữa, cho dù đánh không thắng cũng không thể đầu hàng, thật là quá mất mặt!
Vì thế một tiếng trống vang lên càng làm tinh thần Tiêu Thỏ thêm hăng hái mà xông lên lôi đài.
Sau khi thượng đài, ngay lập tức nàng liền bị bề ngoài của Âu Dương Mai làm cho giật mình.
Tiêu Thỏ vốn tưởng rằng, Âu Dương Mai là cái loại cao thủ võ lâm trong truyền thuyết thì bộ dạng nhất định phải vô cùng hung ác dữ dằn,