Old school Easter eggs.
Con thỏ bắt nạt cỏ gần hang

Con thỏ bắt nạt cỏ gần hang

Tác giả: Ức Cẩm

Thể loại: Truyện dài tập

Lượt xem: 324402

Bình chọn: 8.00/10/440 lượt.

i mái, không khỏi say mê trong đó. Tiêu Thỏ thực thích cảm giác này, cho nên dọc đường đi nàng đều từ từ nhắm hai mắt lại, trong miệng thoáng khúc khích cười.

Bỗng nhiên, Lăng Siêu dừng xe.

Tiêu Thỏ mở mắt ra, phát hiện bọn họ còn chưa tới nhà.

“Làm sao vậy?” Nàng hỏi.

“Xuống, chúng ta đi bộ một chút.”

Đi bộ một chút? Tiêu Thỏ có điểm buồn bực, nàng từ trên xe nhảy xuống, hai mắt tò mò đánh giá Lăng Siêu. Hôm nay tiểu tử này có chút không thích hợp a, sao lại có lời nói kì lạ như vậy chứ?

Xuống xe, Lăng Siêu dắt xe đi bên cạnh, lửng thững hướng về phía công viên. Tiêu Thỏ lấy lại tinh thần, vội vội vàng vàng theo sát bên.

Hai người “ngươi phía trước, ta phía sau” đi một hồi lâu, vẫn trầm mặc không nói gì. Bỗng nhiên, Lăng Siêu dừng bước chân, quay đầu lại chờ Tiêu Thỏ. Khi đó Tiêu Thỏ đang cúi đầu ngẫm nghĩ hôm nay Lăng Siêu bị gì vậy, không cẩn thận bước tới một bước, hai người đụng vào nhau.

“Ui!” Một tiếng qua đi, Tiêu Thỏ xoa đầu mình, nhỏ nhẹ nói, “Xin lỗi, ta không thấy…” Nàng nói xong, bỗng nhiên ngừng lại.

Tại sao lại cảm thấy không khí này có điểm quỷ dị a?

Nhìn kỹ, người nàng cứng lại, toàn thân bắt đầu không được tự nhiên. Bởi vì hai tay Lăng Siêu đang ấn bả vai nàng mà không có chút ý tứ buông ra nào cả. Lúc này, ánh mắt sáng quắc của hắn nhìn chằm chằm vào nàng. Trong mênh mông trời chiều, con ngươi tối đen trong suốt đến lạ kì.

“Làm sao vậy?” Tiêu Thỏ hỏi, giọng nói có chút run run.

“Ngươi có nhớ chỗ này là chỗ nào hay không?”

Chỗ này? Tiêu Thỏ nhìn mọi nơi, bỗng nhiên tỉnh ngộ: “Chỗ này là lúc chúng ta còn đi nhà trẻ…”

“Đúng vậy.” Lăng Siêu gật đầu, nơi này chính là con đường hai bọn họ mỗi khi đi nhà trẻ đều phải đi qua. Chẳng qua, chỗ trước đây phủ kín đá vụn giờ đã biến thành một cái công viên xinh đẹp, mà nơi bọn họ đứng hiện giờ chính là cái bờ đê trước kia bọn họ thường xuyên đi.

“Thỏ Thỏ.” Lăng Siêu bỗng nhiên mở miệng. Thanh âm con trai đã qua dậy thì, nghe lên có chút trầm thấp: “Ngươi có nhớ hay không, trước kia chúng ta thường tới nơi này chơi.”

“Uhm.” Tiêu Thỏ không yên lòng mà gật gật đầu, cảm thấy tư thế Lăng Siêu ôm mình như vậy nhìn qua rất là kỳ quái, khiến nàng thực không thoải mái.

“Nếu như ta đi A trung rồi, về sau chúng ta sẽ không thể thường xuyên tới đây nữa.” Hắn nói.

“Cuối tuần ngươi có thể trở về…” Tiêu Thỏ tiếp tục không yên lòng, trong đầu bắt đầu tự hỏi, làm sao từ tư thế này thuận lợi giãy thoát ra.

“Nếu như ngươi không muốn, ta có thể tiếp tục học ở trấn trên.”

Vấn đề này khiến cho Tiêu Thỏ từ không yên lòng trở thành kinh ngạc, nàng vội vàng lắc đầu: “Không có, ta không có không muốn…”

“Thỏ Thỏ!” Tay Lăng Siêu đang cầm lấy bả vai nàng bỗng nhiên dùng sức đem nàng kéo lại gần thêm vài phần, “Ngươi không rõ ý của ta sao?”

Có ý tứ gì? Suy nghĩ hiện tại của Tiêu Thỏ đã kịp thời trở về, nàng đã có thể ngửi được mùi hoa trên đê. Trên người Lăng Siêu chỉ có cái loại mùi này, giống… giống hương vị của hoa thái dương.

“Thỏ Thỏ…”

Lúc này, gương mặt Lăng Siêu đã cách nàng thật là gần, lực đạo hai bàn tay đặt trên vai nàng cũng lớn thêm vài phần.

Không biết như thế nào, như có phản xạ, trong đầu Tiêu Thỏ bỗng nhiên hiện lên động tác lúc sáng Võ lão sư cho bọn nàng luyện tập. Tay bắt lấy cánh tay đối phương, dùng sức đi về phía trước, sau đó nghiêng người, đem ngực đối thủ kề sát một bên sườn vai của mình, cuối cùng nắm chặt thắt lưng, tay kéo mạnh, xoay người, khấu vai, quăng!

Tiêu Thỏ nghĩ như vậy, cũng là làm như vậy.

“Phù phù — ”

Âm thanh rơi xuống nước qua đi… Lăng Siêu… bị quăng xuống sông.

Chương 8

Lăng Siêu lớn như vậy, lần đầu tiên cùng nữ sinh thổ lộ, thế nhưng lại bị quăng xuống sông. Tiểu tử này tuy rằng kế thừa phúc hắc của mẹ hắn, chỉ số thông minh cao, tình cảm cũng cao, nhưng dù sao chẳng qua chỉ là cái hài tử choai choai, gặp phải sự tình này, trong lòng không khỏi buồn bực, cảm thấy thật mất mặt, cảm giác thất bại.

Cho nên, hắn thực sinh khí. Vài ngày sau đó, vẫn không gặp Tiêu Thỏ.

Đối với phản ứng của Lăng Siêu, Tiêu Thỏ cũng hiểu được. Kỳ thật ngày đó, nàng không phải cố ý muốn quăng Lăng Siêu, chẳng qua là cử chỉ của hắn thật quá quái dị, làm lòng nàng hoang mang rối loạn, như có cảm giác nguy hiểm tới gần.

Đối với người đã luyện võ vài năm mà nói, gặp phải loại tình huống này, có phản xạ phòng vệ cũng là bình thường. Hơn nữa từ trước tới giờ ở võ đường, nàng đều cùng luyện với các sư huynh sư tỷ, tuổi bọn họ lớn hơn, thân hình khỏe mạnh hơn, phối hợp tập động tác quăng với nàng bất quá cũng chỉ là đi xa một chút. Dáng vẻ không giống như Lăng Siêu, toàn thân không có nửa lạng thịt, quăng một lần đã có thể ném đi xa như vậy!

Dù sao, nàng thật không phải cố ý.

Nhưng Tiêu Thỏ ngẫm nghĩ lại thì thấy, dù sao mình cũng đã ra tay quăng người, vạn nhất Lăng Siêu ở dưới sông xảy ra chuyện gì ảnh hưởng đến chuyện phỏng vấn của hắn, chẳng phải mình trở thành tội nhân sao?

Như thế từ nhục biến thành lo lắng, thật lâu sau, Tiêu Thỏ thấy mình phải giải thích với Lăng Siêu.

Chỉ tiếc, nàng còn chưa kịp nói đã phải theo các sư