
áp trả thù, trả thù cho cái áo hàng độc bị con chó vàng pháhỏng, trả thù cho lần cô ta hắt cà phê vào mặt anh trước sự chứngkiến của bao nhiêu con mắt. Cô ta ghét cầm, kỳ, thi, họa ư?
Anh sẽ buộc cô ta phải học! Cô ta muốn, làm con người tự do tự tạiư? Anh sẽ bắt cô ta thành quý cô đài các! “Tân nương học viện”, nơiđào tạo các cô dâu quý tộc, là nơi thích hợp nhất để anh gửi cô tađến, cho cô ta bị tra tấn.
“Tôi không đi. Tôi chỉ là bạn gái thuê của anh, những chuyện nàyđợi bạn gái thật của anh làm đi.” Hương Tranh quyết chơi bài lì vớianh ta.
“Bạn gái thuê cũng là bạn gái. Tôi nói cô đi, cô phải đi.”
“Tôi không quan tâm. Tôi thà ở nhà làm người giúp việc chứ nhấtđịnh không đi học đâu” Hương Tranh lớn tiếng cãi lại, sau đó nhảylên giường, trùm chăn kín mít, im lặng không nhúc nhích.
Sở Trung Thiên không ngờ được Hương Tranh lại trẻ con như thế. Sauphút ngạc nhiên, anh dứt khoát sải bước tới bên giường kéo mạnhchăn, buộc Hương Tranh phải lộ mặt.
“Chuyện này không theo ý cô được. Cô nhanh lên cho tôi. Không thìbồi thường tiền. Chúng ta thanh lý hợp đồng.”
Nghe nói đến bồi thường tiền, Hương Tranh liền thấy căng thẳng. Côvội vã chống tay ngồi dậy, tung chăn bước xuống đứng trước mặtTrung Thiên, gân cổ cãi lại: “Lý gì mà đòi tiền tôi? Tôi có vi phạmhợp đồng đâu?”.
“Tôi nhớ, trong hợp đồng có ghi: trong quá trình giao dịch, khônghợp tác cũng là vi phạm hợp đồng.”
“Anh!…” Hương Tranh nghiến răng, ánh mắt như tóe lửa. Cô đang hậnlà mình không thể biến thành chó sói, xé xác anh ta ra chohả.
Sở Trung Thiên nhún vai, hoàn toàn không đếm xỉa đến lời của cô.Anh thong dong bước về phía cửa sổ, kéo rèm nhìn ra bênngoài.
“Tôi sẽ đi. Đã được chưa? Mau ra ngoài. Tôi phải thay quầnáo.”
Khi Hương Tranh cầm theo giấy giới thiệu tìm đến trường, cũng làlúc bình minh lên đón chào một ngày mới.
Mặt trời nhô lên khỏi đường chân trời, mang những ánh vàng dát lêncảnh vật. Cả “Tân nương học viện” rộng lớn như được dát vàng. Khuvườn trường rộng lớn và yên tĩnh, từng phiến lá sáng bóng lên dướiánh bình minh, hương hoa dịu dàng lan tỏa, bầu không khí đủ sức mêhoặc bất cứ ai ở đây lúc này.
Hương Tranh đi dọc con đường dẫn vào trường, vừa đi vừa hiếu kỳnhìn ngó xung quanh.
Vẫn còn sớm nên chưa có nhiều người, những giò lan Bạch Ngọc treodọc hai bên đường tươi tắn vươn mình đón ánh bình minh. Bây giờkhông phải mùa hoa nở nhưng không vì thế mà chúng kém rực rỡ. Ánhmặt trời buổi sớm nhảy múa trên lá làm những giọt sương sớm cànglấp lánh hơn. Khung cảnh vô cùng tươi mát, thanh bình.
Ở cuối con đường dẫn tới bậc thang vào khu giảng đường, hai bên cầuthang cũng bày đủ loại hoa thơm cỏ quý. Có thể nói màu xanh của câylá làm thành nét đặc trưng của “Tân nương học viện” này.
Trường học quý tộc có khác, chẳng trách bài trí tinh tế đến vậy.Hương Tranh vừa bước đi vừa nghĩ. Vừa mới đặt được một chân lên cầuthang đá, cô chợt thấy sau bụi cây cạnh cầu thang đá có một đườngmòn nhỏ, chỉ đủ ột người đi, cũng hướng ra phía sau. Khôngngăn được sự tò mò, cô bỏ lối bậc thang, dò dẫm đi theo lốinhỏ.
Hương Tranh men theo con đường mòn nhỏ. Thật bất ngờ, con đường ấydẫn bước cô tới một khu rừng phong. Rừng phong này có lẽ là rừnglâu năm. Cành lá đan vào nhau dệt lên một tấm thảm đỏ trải rộng,dưới ánh bình minh rực rỡ, những phiến lá phong càng rực cháy sắcđỏ. Hương Tranh như bị sắc đỏ ấy thôi miên, chỉ còn biết đứng ngâyngười chiêm ngưỡng. Một lúc sau, cô vẫn dùng dằng không nỡ rời đi,đúng lúc định quay gót thì cô thấy một người mặc đồ xám, tương phảnvới sắc đỏ xung quanh.
Hương Tranh ngạc nhiên, trong rừng phong này có người ở sao?
Một lần nữa bản tính tò mò lại trỗi dậy, cô dấn bước về phía trước.Vừa đi được vài bước, cô bỗng thấy có ai đó vỗ vai mình.
Hương Tranh giật mình kinh ngạc. Không phải chứ? Sao vận xấu cứ đeođẳng cô mãi như thế? Phải cố gắng lắm cô mới dám đi vào rừng phong,thế mà lại có ai cản đường cô sao? Cố trấn tĩnh, Hương Tranh từ từquay người lại, nhìn phía sau. Trời đất ơi! Tại sao đi đâu cô cũngđụng phải con người này vậy? Hương Tranh há hốc miệng kinh ngạc,không nói nên lời.
“Diệp Luyến Hoàn!”
Mỹ nữ kia cũng mỉm cười, gật đầu chào lại: “Hương tiểu thư cũng ởđây sao?”.
“Sở Trung Thiên muốn tôi học ở đây. Còn Diệp tiểu thư, sao cô cũngở đây?”
Thấy Diệp Luyến Hoàn điệu bộ thân thiết, Hương Tranh thấy khôngquen, có chút không thoải mái. Nhớ lại nụ cười khó hiểu của cô talúc gặp nhau ở nhà Sở Trung Thiên mấy ngày trước, Hương Tranh càngthấy rối bời. Xem chừng Diệp Luyến Hoàn, Sở Trung Thiên và chú bảovệ họ Triệu kia, ba người họ cùng một duộc, đều là loại “hai mặt”như nhau. Không giống như Sở Trung Thiên và chú Triệu, rõ ràng DiệpLuyến Hoàn có ác ý vói cô, lần đi ăn ở nhà hàng cô đã bị cô ta hãmhại, từ giờ phải chú ý đề phòng mới được.
Diệp Luyến Hoàn vẫn cười với cô, thậm chí cô còn thấy nụ cười ấycàng tươi hơn.
“Tôi học ở đây hơn hai năm rồi.” Nói xong, Diệp Luyến Hoàn nhìnphía sau Hương Tranh, nghi ngờ hỏi: “Còn Hương tiểu thư. Cô đứngđây làm gì? Không phải là cô định đi vào rừng phong đấychứ?”.
“Có gì không ổn sao?”