
g.” Sở Trung Thiênmềm mỏng bác bỏ lý lẽ của cô. Cô phải chịu thua. Nhưng chưa hết,thấy Hương Tranh chịu nhịn, không phản đối nữa, anh ta lập tức lấntới. “Nấu cơm xong thì nhớ dọn nhà cho sạch sẽ.”
“Tôi không làm. Anh đừng có quá đáng!” Hương Tranh tức tối bật lại.Rõ ràng anh ta đang áp bức cô.
Sở Trung Thiên mặc kệ. Với điệu bộ của kẻ chiên thắng, anh kiêuhãnh bước ra khỏi nhà. Hương Tranh nhìn theo, ức đến nỗi không nóinên lời.
Anh ta thuê cô, cô đã đồng ý, giờ thì biết làm thế nào, đành ngậmđắng nuốt cay làm thân hầu gái cho anh ta vậy. Dù có tức giận cỡnào cô cũng không dám không đi chợ nấu cơm. Sở Trung Thiên bụng dạhẹp hòi, không có gì đảm bảo anh ta sẽ chịu bỏ qua cho cô.
Hương Tranh làm theo lời Sở Trung Thiên, ra siêu thị mua thức ăn vềnấu cơm. Lần đầu tiên phải ra khỏi nhà một mình, chưa quen đường,không có gì lạ khi Hương Tranh bị lạc đường tới ba lần, rất lâu saumới tìm về được tới nhà. Tới giờ nấu cơm trưa, Sở Trung Thiên vẫnchưa về, điện thoại cũng không gọi được. Hương Tranh phải nấu cơmmột mình, rồi còn ngồi chờ anh ta đến đói nhũn người mới dámăn.
Ăn cơm xong, Hương Tranh nghỉ ngơi một lát rồi bắt tay vào dọn nhà.Căn hộ của Sở Trung Thiên rất rộng, có tới bốn phòng ngủ, hai phòngkhách, chưa kế bếp và nhà vệ sinh. Hương Tranh dọn nhà xong thìthành phố đã lên đèn. Sở Trung Thiên vẫn chưa về.
Cho đến đêm, đang ngủ, Hương Tranh đột nhiên cảm thấy có ai đó đangkhẽ tát vào má mình, người đó còn nói mai cô phải dậy sớm đi học.Hương Tranh mơ màng ậm ừ rồi nhanh chóng xoay người, tiếp tục giấcmơ về chàng hoàng tử bạch mã của cô.
Buổi sáng hôm sau, khi Hương Tranh vẫn đang say sưa với chàng hoàngtử bạch mã thì đột nhiên có vật gì đó huơ huơ trước mặt cô, chuyểnđộng qua lại không chịu dừng. Chắc là một con nhặng xanh.
Đồ phá đám, Hương Tranh nhíu mày, ti hí mắt.
Cái gì thế này? Một con nhặng mang khuôn mặt đẹp trai ư?
Trên đời làm gì có chuyện như thế.
Hương Tranh hết sức kinh ngạc, đột nhiên cô thấy đau ở gáy, thấymình bị dựng dậy, từ từ bay xuống đất. Cô tỉnh hẳn, mở mắt nhìn lêncửa sổ.
Trời vẫn chưa sáng rõ, trên nền trời màu xám còn rớt lại mấy vìsao. Phía chân trời, mặt trời còn chưa kịp đội biển nhô lên.
Hương Tranh quay đầu tìm tác giả của cú ngã vừa xong để trút giận:“Sở Trung Thiên, còn sớm thế mà anh đã lên cơn điên à? Mò vào phòngtôi, đá tôi xuống đất. Tôi có làm sao thì anh phải hoàn toàn chịutrách nhiệm”.
“Thứ nhất, đây là phòng tôi, không phải phòng cô. Thứ hai, đá cô làgiày của tôi không phải tôi. Cô muốn nó chịu trách nhiệm thì đi màtìm nó. Thứ ba, cô mau dậy đi học ngay.” Sở Trung Thiên khoanh taytrước ngực, dõng dạc tuyên bố.
“Đi học. Học cái gì?” Hương Tranh kinh ngạc trợn mắt.
Sở Trung Thiên cầm tờ giấy, đi vòng qua giường, chìa trước mặt cô.“Đọc thì biết.”
“Được.” Hương Tranh nhận lây tờ giấy, nhanh chóng đưa lênđọc.
Sở Trung Thiên đứng bên cạnh nhìn Hương Tranh vẫn ngồi bệt dướiđất, chăm chú đọc tờ giấy.
Hương Tranh cúi đầu đọc kỹ từng thông tin trên đó. Ánh đèn ngủ từtrên tường chiếu thẳng vào người cô tạo thành một vệt bóng dài intrên nền nhà. Khuôn mặt nghiêng nghiêng, mấy sợi tóc lòa xòa haibên má. Cô mặc bộ váy ngủ màu hồng, lúc ngã có lẽ không chú ý nêntuột một bên quai váy, để lộ khoảng da thịt con gái trắngngần.
Sở Trung Thiên nhăn mặt, thái độ đột nhiên thay đổi. Anh đá đá vàochân cô, cộc cằn quát lên: “Cô mau đứng dậy”.
“Vì sao?” Hương Tranh đang ngồi thoải mái trên nền nhà, ngẩng đầu,bất mãn cãi lại. Động tác hất đầu khá mạnh của cô lại càng làm quaiváy trễ xuống thêm chút nữa.
Yết hầu của Sở Trung Thiên giật giật, mắt anh tối sầm lại. Hít mộthơi sâu, anh quả quyết cúi người túm lấy eo Hương Tranh kéo cô đứngdậy, sau đó vội vàng buông tay, lùi về phía sau.
Hương Tranh kinh ngạc nhìn anh, bĩu môi kết luận: “Đồ không bìnhthường”, sau đó tiếp tục dán mắt vào tờ giấy.
Sở Trung Thiên chỉ khẽ “hừ” một tiếng mà không đấu khẩu.
Một lúc sau, Hương Tranh buông tờ giấy.
“Tôi đọc xong rồi.”
“Thấy sao?”
“Tôi không thích.”
“Sao lại không thích?”
“Tôi không thích bó buộc, tôi thích tự do.”
“Rất tốt! Mau thu xếp nhập học ngay.”
“Cái gì?” Cô nghe nhầm hay anh ta nói nhầm đây? Cô đã nói rõ là côghét chúng, sao anh ta còn bắt cô đi học?
Sở Trung Thiên đọc được suy nghĩ của Hương Tranh, anh dài giọngkhẳng định lại: “Cô không nghe nhầm đâu. Mau chuẩn bị đi”.
“Tôi sẽ không đi.” Hương Tranh kiên quyết. “Tôi sinh ra là mộtthiếu nữ bình thường, học đòi làm tiểu thư quý phái làm gì? Tôikhông cần học, không phải trau dồi gì thêm nữa.”
“Ai nói là không cần? Chẳng gì tôi cũng là giám đốc của một công tylớn, thường xuyên phải giao lưu, gặp gỡ đối tác, đôi khi phải đưabạn gái đi cùng. Là bạn gái của tôi mà cô không biết gì về nghệthuật, tư chất bình thường đưa cô đi cùng để người ta cười vào mặttôi à?”
Sở Trung Thiên không nói sai. Vì quan hệ công việc, anh thườngxuyên phải tham gia tiệc tùng, chiêu đãi, nhiều khi bắt buộc phảiđưa bạn gái đi cùng. Nhưng không phải vì thế mà anh bắt Hương Tranhvào học tại
Tân nương học viện”. Anh đưa cô ta đến đây như là mộtbiện ph