80s toys - Atari. I still have
Cô Nàng Hợp Đồng

Cô Nàng Hợp Đồng

Tác giả: Ni Xảo Nhi

Thể loại: Truyện dài tập

Lượt xem: 324764

Bình chọn: 8.5.00/10/476 lượt.

vội vàng đến bên cửa sổ.Căn phòng này có vị trí rất đẹp, có thể nhìn thẳng ra bờ biển vàngắm cảnh rừng núi phía xa. Hương Tranh mở cửa sổ, hít một hơi thậtsâu, tận hưởng luồng không khí trong lành, cảm giác thật thưthái.

“Này, nha đầu, tôi không mời cô đến đây ngắm cảnh.”

Hương Tranh đang tận hưởng cảm giác thư giãn thì Sở Trung Thiên đãở phía sau, lên tiếng phá vỡ những phút giây sảng khoái củacô.

Tiểu tử chết tiệt. Một ngày anh ta không gây sự với cô là ngứa ngáykhông yên sao? Vậy mà cô lại vừa khen anh ta, xem chừng là khennhầm rồi. Hương Tranh lẩm bẩm một mình rồi quay lại, dựa lưng vàotường nhìn Sở Trung Thiên, hỏi cộc lốc: “Chuyện gì?”.

“Mau thay quần áo, lát nữa sẽ đi ăn.”

“Biết rồi.” Hương Tranh khẽ đáp nhưng vẫn đứng yên đó nhìn Sở TrungThiên.

Sở Trung Thiên bị chiếu tướng một lúc, hoài nghi hỏi: “Này, nhìntôi làm gì, mau thay quần áo đi”.

“Anh đứng lù lù trong phòng thế tôi thay quần áo được à?” HươngTranh trợn mắt lườm Trung Thiên, không khách khí nói.

“Tôi lại cứ tưởng cô muốn nhờ tôi giúp.” Sở Trung Thiên làm bộ cố ýngó nghiêng ngực cô, trả đũa lại.

Hương Tranh đỏ mặt, lập tức đẩy Sở Trung Thiên ra khỏi phòng, tứcgiận hét lên: “Tay tôi không bị tật, cần gì anh giúp. Anh mau rakhỏi đây cho tôi nhờ”.

Sở Trung Thiên bị Hương Tranh đẩy ra khỏi phòng, chỉ kịp nghe “rầm”một tiếng đã thấy cửa phòng khép lại trước mặt. Cô cố ý tra chìakhóa vào ổ thật mạnh. “Tạch, tạch”, tiếng chìa khóa quay trong ổnhư thầm chế giễu anh là kẻ háo sắc bị đề phòng.

Sở Trung Thiên nhăn mặt, khó chịu vì chiếc áo phông trắng của anhvừa bị tay cô ta tì vào làm cho nhăn nhúm, anh quay ra phòng khách,tiếp tục trò chơi với cái bật lửa, thầm đoán chắc còn lâu cô ta mớithay xong quần áo.

Nhưng Sở Trung Thiên đã nhầm. Chẳng bao lâu sau, cánh cửa phòng cômở ra, nhanh hơn anh nghĩ rất nhiều.

Hương Tranh từ trong phòng bước ra. Cô mặc cái váy bò đã bạc phếchvì giặt nhiều, sơ mi màu xanh đơn giản, trên ngực áo có in hình mặtcười lớn màu vàng. Cô ngậm sợi dây chun trong miệng, hai tay túmlấy mớ tóc đen đang rủ xuống trước ngực, cho ra sau gáy, vuốt hai,ba cái lấy lệ rồi buộc túm thành kiểu tóc đuôi ngựa thả ra saulưng.

“Xong rồi. Có thể đi được rồi.” Cô hớn hở thông báo với anh.

Sở Trung Thiên từ từ quét mắt nhìn Hương Tranh một lượt từ đầu đếnchân.

“Cô định cứ thế này mà đi à?”

Hương Tranh cúi đầu liếc nhìn lại trang phục, bối rối hỏi lại: “Cóchỗ nào không được à?”.

“Cô mặc sơ mi vào nhà hàng Tây à? Mau đi thay bộ khác.”

Hương Tranh chu miệng định cãi nhưng rồi cũng đành phải quay vàophòng thay bộ khác. Chưa đầy năm phút sau, cửa phòng xịch mở, HươngTranh bước ra, cái váy bò thay bằng quần soóc nâu, áo sơ mi mặtcười thay bằng áo phông màu hồng phấn.

“Như thế này đã được chưa?” Cô lí nhí hỏi lại anh.

Sở Trung Thiên lại nhìn cô khắp lượt. Cái đồ ngu ngốc này, cô ta ănmặc thế còn chưa bằng nhân viên phục vụ bàn. Anh đang nghi ngờkhông biết có phải cô ta cố ý chọc giận anh không. Anh không buồngiải thích dài dòng, chỉ tay vào phòng cô ta nói: “Thay bộkhác!”.

“Hết rồi. Tôi chỉ mang có hai bộ này thôi.” Hương Tranh đáp lại vớivẻ vô tội.

“Không phải là cô cố ý đấy chứ?… Bộ váy cô mặc lần trướcđâu?”

“Trả lại chị tôi rồi.” Cô cố ý đấy, thì sao nào? Cô không ăn mặctồi tàn, làm sao làm anh ta bẽ mặt được? Anh ta hãy tự trách mìnhđi, ai bảo anh ta dại dột mà trêu cô. Nghĩ thế nhưng cô không dámgây hấn với anh, nêu không, chắc chắn cô khó mà yên thânđược.

Sở Trung Thiên nhíu mày, im lặng một lúc lâu.

“Này, hay chúng ta không ăn ở nhà hàng nữa mà ăn ở quán bình dânthôi, quán vỉa hè cũng được. Trên phố Lạc Hòa cũng có rất nhiều mónngon mà.” Hương Tranh hào hứng góp ý.

“Còn nơi nào nữa không?” Sở Trung Thiên chán nản hỏi lại. Đườngđường là giám đốc một công ty tầm cỡ quốc tế lại đưa bạn gái đi ănở quán vỉa hè, mới nghĩ đến thôi anh đã toát mồ hôi lạnh rồi.

“Không!” Hương Tranh làm bộ đáng tiếc, dập tắt hy vọng mong manhcủa Trung Thiên.

“… Vậy thì đi. Nhân tiện đưa cô đi mua quần áo luôn.”

Oa! Cô chỉ đợi mỗi câu này thôi.

Trời đã tối nhưng phố Lạc Hòa náo nhiệt như ban ngày, người trênphố đi lại đông vui, nhộn nhịp.

Hương Tranh và Sở Trung Thiên bước vào một quán ăn nhỏ bên đường,chọn bàn cạnh cửa sổ, gọi toàn đồ ăn nhẹ. Hai người ăn uống rấtthoải mái.

Hương Tranh, một tay cầm xúc xích nướng, một tay cầm ly trà sữatrân châu, quay qua phía Sở Trung Thiên ngồi đối diện đang ăn gànướng, nháy mắt vui vẻ hỏi: “Thế nào? Ngon chứ?”.

“Không bằng gà nướng ở khách sạn năm sao.” Sở Trung Thiên vừa nhaigà nướng vừa lúng búng trả lời.

“Vậy thì anh đừng ăn nữa, đến khách sạn năm sao của anh mà ăn.”Hương Tranh nhanh như chớp bỏ ly trà sữa trân châu xuống bàn, giậtlấy miếng gà nướng trong tay Sở Trung Thiên bỏ vào miệng.

“Này! Cô làm cái gì thế? Tôi còn chưa nói xong.” Sở Trung Thiên vừanói vừa nhìn theo miếng gà nướng đã biến mất trong miệng HươngTranh. “Tôi muốn nói, cho dù không ngon như đầu bếp khách sạn nămsao làm nhưng cũng rất ngon.”

“Ai bảo anh nói chậm như thế mất miếng ăn là phải.”

Cô gái này quả nhiên là không bình thườ