
ng xe
– Tôi muốn xuống xe! Bỏ tôi xuống đi.-
Huy vẫn lạnh tanh không nói gì
– Anh điếc à, tôi nói cho tôi xuống xe mà,nhanh đi….
– Đừng có kêu ca nữa, điếc lỗ tai quá
– Cho tôi xuống đi, tôi không muốn đi chung với anh
– Em thật là số sướng mà không biết hưởng, có bao nhiêu người muốn được đi chung với anh đây mà không được đấy?
– AK-Tự tin quá đi
– Sự thật thôi
– Mà anh chở tôi đi đâu thế này? Đây đâu phải đường về nhà tôi
– Thì em cứ ngồi yên đó đi
Chiếc xe đỗ trước một căn biệt thự lớn
– Đây là nhà của anh mà? Sao lại đưa tôi đến đây?
– Chỉ là mời em ăn trưa thôi.
– Tôi không cần đâu, chở tôi về nhà tôi đi
– Để em lại ăn mì gói hả?- Huy cười
– Là sao?
– Thì cả tuần nay ba mẹ em sẽ đi công tác, còn hôm nay chị em không phải bận việc ở công ti hay sao?
– Sao anh biết biết?- Quỳnh ngạc nhiên
– Mọi chuyện của em anh đều nắm vững trong lòng bàn tay.
– Anh có âm mưu gì đây.
– Anh sẽ nói sau
– Vậy là anh có âm mưu gì thật
– Thôi vào nhà ăn trưa đi, anh đói lắm rồi
Quỳnh đi theo Huy vào nhà. Lúc đầu nó có hơi sợ nhưng nghĩ lại dù sao gia đình Huy cũng quen biết ba mẹ nó nên hắn sẽ không dám làm gì nó đâu. Với lại nó cũng muốn thử cảm giác ăn cơm ở nhà đại gia có gì khác biệt không.
Thật sự là quá sức tưởng tưởng với Quỳnh, dù đã từng đến đây để dạy thêm nhưng nó cũng không thể tưởng tượng cả biệt thự nhà này lại lộng lẫy đến thế.
Phòng ăn sáng loáng với những vật trang trí mà có lẽ nó mới chỉ nhìn thấy trên tivi. Lối trang trí theo kiểu Châu Âu, giữa phòng là một chiếc bàn ăn dài, chạy dọc theo là hai hàng ghế đặt ngay ngắn, mọi thứ đều sáng loáng. Quỳnh ngơ ngác nhìn quanh, mọi thứ đều khiến nó thích thú.
– Thôi dọn đồ ăn ra ngoài vườn đi- Tiếng Huy vang lên- Đi theo anh nào- Rồi Huy nhìn sang Quỳnh
– UM- Quỳnh đi theo Huy mà vẫn luyến tiếc cái phòng ăn khi nãy
– Em ngồi xuống đi- Huy kéo cái ghế màu trắng, thiết kế rât thanh nhã ra cho Quỳnh
Quỳnh tiến lại cái ghế, rồi từ từ ngồi xuống. Huy tiến đến cái ghế đối diện. Trước mắt Quỳnh bây giờ là một khung cảnh thật tươi mát, những khóm hoa, những hàng cây thẳng tắp, được chăm sóc, tỉa gọt thật cẩn thận và đẹp mắt.
– Đẹp lắm hả?
– Um đẹp lắm- Quỳnh trả lời theo quán tính
– Hihihi
– Anh cười cái gì?
– Nhìn em lúc này thật dễ thương- Câu nói của Huy khiến má Quỳnh ửng đỏ, mỗi lần nghe câu nói đó nó đều đỏ mặt cả.
– Vậy những lúc khác thì không dễ thương à?
– Không- Huy mỉm cười- Đối với anh lúc nào em dễ thương hết- Đúng là biết nịnh con gái mà
– Mà sao lại ra ngoài này, không ăn ở trong kia- Quỳnh chuyển chủ đề luôn.
– Anh sợ, ở trong kia em sẽ cảm thấy ngột ngạt.
– Anh cũng biết quan tâm cho người khác hả?
– Đương nhiên. Ăn đi, chắc em đói lắm rồi-
Lúc đó những cô hầu gái mang đồ ăn ra
– WOW, Nhìn ngon quá
– Em cứ ăn tự nhiên đi
– Mà nhiều thế này, hai người sao ăn hết.
– Sao không, nhiệm vụ của em là phải ăn hết đó, không phải em rất ghét ai bỏ thừa đồ ăn hay sao.
– ÁC. Làm sao mà ăn chỗ này được
– Không được cũng phải được
Quỳnh nhìn bàn ăn đầy ắm trên bàn nó đã cảm thấy no rồi chứ đừng nói là ăn hết chỗ đó
– Ăn đi, ngon lắm đó- Huy nói rồi bỏ một miếng vào miệng
– HAIZZZ- Quỳnh thở dài rồi cũng bắt đầu ăn. Những món ăn khiến Quỳnh vô cùng thích thú, món nào cũng ngon, cũng lạ hết. Nó cứ muốn ăn hoài. Nhưng cái dạ dày của nó cũng có giới hạn. Đến khi không thể ăn nổi nữa nhưng nó vẫn nhìn mấy món trên bàn với một ánh mắt” trìu mến”
– Không ăn nữa à?- Huy đã bỏ đũa xuống từ lúc nào rồi, cứ ngồi nhìn Quỳnh ăn, rồi cười mãi
– No lắm rồi
– Em thấy ngon không?
– Ngon lắm, làm sao mà có thể nấu được những món thế này nhỉ?
– Nếu em thích thì ngày nào cũng có thể đến nhà anh ăn. Dù sao thì anh ăn một mình cũng cảm thấy buồn lắm
– Một mình sao? Ba mẹ anh đâu
– Vẫn còn ở Mĩ
– Vậy anh ở đây một mình sao?
– Um
– Vậy thì buồn chết
– Em đang lo cho anh đó hả?
– HẢ? Không có mắc mớ gì mà tôi phải lo cho anh chứ.
– Hihi…Em ăn xong rồi thì phải làm cho anh một việc.
– Cái gì? Anh mời tôi ăn mà, sao lại……
– Em không biết là, trên đời này không ai cho không ai cái gì hết hả?
– Không, tôi không chịu, anh mời tôi mà, anh thật là con người nham hiểm khó lường.
– Anh không quan tâm, em không có quyền lựa chọn đâu.
– Không, tôi nhất định không làm gì cho anh đâu
– Sao mà em lại vội từ chối vậy? Anh chưa nói em sẽ làm gì mà
– Làm gì?
– Em chỉ cần theo anh đến dự tiệc sinh nhật của thằng bạn thôi.
– Không được
– Ở đó có tiệc buffe đó
– HẢ?Thật không- Cái gì chứ ăn uống là Quỳnh không thể cưỡng lại được
– Thật.
– Nhưng mà sao đi sinh nhật bạn mà phải dẫn theo tôi
– Thì thằng bạn anh nó buộc phải dẫn theo bạn gái đi, mà anh thì không có bạn gái nên mới nhờ em
– UM….Cũng được nhưng mà, anh không được có âm mưu gì đó nghe chưa
– Sao lúc nào em cũng nghĩ là anh có âm mưu gì là sao vậy?
– Ai biết được, đề phòng vẫn tốt hơn
– Vậy là em đồng ý rồi nhá
– Um
——————
Đến chiều, Quỳnh đến tiệm bánh để làm thêm, nó thấy Vũ đã đến rồi, Quỳnh định đếm để hỏi rõ mọi chuyện nhưng vừa thấy Quỳnh thì Vũ lại quay đi. Kh