Polly po-cket
Cô Gái Đông Dương

Cô Gái Đông Dương

Tác giả: Bảo Nhung

Thể loại: Truyện dài tập

Lượt xem: 323112

Bình chọn: 8.00/10/311 lượt.

ầu óc cô bỗng quay mùng mùng… Phương oằn người ho sặc sụa… Cô lại chìm dần vào giấc ngủ..

Sophia bảo Jim cởi trói cho Phương , vì theo như cô ta nói thì Phương sẽ chẳng còn làm gì được… Thuốc đã làm Phương mệt mỏi rã rời…

Barbara giật mình thức giấc, cô vội ngó đồng hồ… Đã 7 h sáng rồi… Barbara gãi đầu suy nghĩ , chắc Tố Phương đã về nhà, thấy cô ngủ nên không tiện đánh thức … Barbara nhìn cây thông Noen và các gói quà to ở dưới… Cô vội vào phòng bếp, đã thấy bác Brenda đang ốp trứng.. Bác Brenda nói :

_ Lại ngủ ở ghế rồi ! Cô thật là đểnh đoảng quá!

Barbara cười nhẹ :

– Bác Brenda này, bác tặng cháu quà gì vậy?

_ Ăn sáng xong thì biết , cô ạ… Chà Tuyết dày nhỉ? Trắng xóa cả một vùng… có phải hôm qua cậu Paul về không?

Barbara gật đầu, bà Brenda lại chặt lưỡi :

– Tội nghiệp chưa… Mưa bão thế ! à, Phương chưa dậy à?

_ Tối qua chắc về muộn nên sáng nay ngủ nướng… Để cháu lên đánh thức nó dậy !

_ Thôi, để nó ngủ… Mau dọn đồ ăn sáng cho cậu Paul đi !

Barbara mang đồ ăn lên cho Paul. Paul vẫn còn nằm trên gường, cuộn chăn y như tằm làm kén… Paul hỏi :

_ Tố Phương đâu mà cô lại mang thay thế?

Barbara nhìn căn phòng bừa bộn, lơ đãng nói :

_ Tố Phương chưa dậy, xin lỗi vì hôm qua không đánh thức cậu dậy!

Paul hơi cười, dịu dàng :

– Cô có gọi tôi cũng không dậy được… Lạnh quá… Chức Barbara một giáng sinh vui vẻ !

Barbara mỉm cười… Cậu Paul lúc nào cũng tế nhị như thế… Chỉ có điều hơi xa cách , nhưng cũng gần đây cũng đỡ vfi cậu ta có vẻ kết Phương… Mà con bé hòa đồng quá, nên cậu ta cũng phải mở lòng theo… Nụ cười của Paul đã tự nhiên hơn, ngọt ngào hơn…

Đến tận trưa vẫn không thấy Phương xuống, mọi người đứng ngồi không yên… Paul cùng Barbara lên tìm, gõ cửa mãi mà cô không mở cửa… Paul mạnh dạn đẩy cửa vào, phòng còn nguyên như tối qua… Barbara ấp úng :

– Chẳng lẽ nó vừa mới đi… Nhưng trên tuyết đâu có vết chân?

Paul nhíu mày :

– Rõ ràng tối qua Phương không về… Barbara , cô ấy có hay như thế này không?

_ Không ! _ Barbara vội vã lắc đầu _ Phương rất kỵ việc qua đêm ở nhà ai ddso… Trời ơi ! Em nghi là có chuyện xảy ra với nó rồi !

Ròi mắt cô long lên, giọng bức xúc :

_ Chính con bé đó… Con Sophia đấy… Nó đã làm gì Phương roiof !

Paul điềm tình mở điện thoại , gọi ngay cho cảnh sát… Ruột anh nóng như lửa, nhưng anh không cho phép mình nóng giận hay mất bình tĩnh.. Phương đang rất cần anh !

Paul lao vào phòng mình, khoắc vội chiếc áo dạ lên người… rồi lại tất tả lao ra khỏi nhà… Tuyết dày không thể đi xe ô tô được, nên anh phải chạy bộ… Gió ret căm căm, tuyết vẫn rơi dày. Khắp nơi toàn màu trắng xóa, Paul thấy đâu đó nỗi vô vọng đang quấn riết lấy mình… Dừng lại để định tâm lại, anh điểm nhanh trong đầu những địa điểm Phương có thể lui tới… Chợ đêm, siêu thị, nhà bà bạn Brenda, trường học… Trước hết đến chỗ chợ đêm hôm qua!

Cứu tớ với Nhật Duy !… Nhật Duy…”

Tiếng thét của Tố Phương làm Nhật Duy bừng tỉnh… Mới có nửa đêm.. Người cậu đẫm mồ hôi, tóc tai bơ phờ… Với tay bật đèn ngủ, Duy thở hắt ra… Giấc mơ thật kinh hoàng ! Phương đang bị bọn xấu hành hạ… chúng nhốt Tố Phương vào một căn phòng tựa như nhà tắm… Một thằng con trai đã đánh Phương… Và cô kêu cứu… Nhật Duy vò đầu đau khổ… Bàn tay của Phương đưa ra vẫy gọi mà cậu không thể tới… ” Phương ơi, tớ có lỗi với cậu… Tớ đang cố để sang bên đó tìm cậu, tớ sẽ làm được ! Chờ tớ, hãy chờ tớ ! Cầu mong cậu bình yên, nếu không tớ sẽ không sống được đâu… Tố Phương !”

Nhật Duy đặt chiếc vòng tay và vòng cổ ở trước mặt… Rồi cầm chiếc vòng lên, hôn nhè nhẹ lên mặt dây chuyền… Hình ảnh Phương cười rực rỡ , như thể không còn gì hạnh phúc bằng hạnh phúc của cô…

Tố Phương cố mở mắt mà không tài nào mở nổi… Cánh tay trái của cô buốt nhói. Trí nhớ dần khôi phụ , Phương co người lại… Bây giờ thì không điều khiển nổi cả chân tay của mình nữa. Thuốc đã ngấm lên tận não…Cô muốn ói nhưng không thể nào làm được… Đầu tê rần. Mọi thứ xung quanh như đang nhảy nhót… Phương gắng bình tâm lại, bằng việc nghĩ cách thoát khỏi đây.. tay chân không bị trói nữa nhưng có lẽ còn hơn trói.. Làm thế nào đây?

Jim bước vào, múi hắn hích lên, mắt thao láo :

_ Thấy thế nào? Sướng chứ? Nàng tiên nâu là nhất rồi… Mai kia, mày sẽ thuộc băng tụi tao và kéo rủ thêm nhiều đứa khác… Dân trí thức như tụi mày toàn lũ giàu sụ… Mà mày mà kết bạn thì đố ai dám từ chối !

Jim lại gần, hắn đưa tay lên vuốt nhẹ má Phương, hắn cười lên phe phé :

– Rồi tao sẽ chiếu cố cho mày làm… bồ nhí ! Mày cũng ” ngon ” quá mà !

_ JIm, chưa phải lúc !

Jim vội thu tay lại, nhóng mắt nhìn Sophia… Cô ta lại cầm thêm một ống tiêm khác, đưa cho Jim và ra hiệu tiêm cho Phương . Phương rùng mình khi kim tiêm châm vào cánh tay… Chỉ còn một mũi nữa là con người cô không còn điều khiển nổi… Cuộc đời cô sống mà như chết… Mẹ sẽ không yên khi ở suối vàng … Nghĩ đến mẹ, Phương đau nhói lòng… Làm thế nào đây mẹ ơi? Phương nghe tim mình đập yếu dần, chưa lúc nào cô lại căm ghét bản thân mình đến thế … Quá khờ khạo ư? Quá nhân hậu ư? Đến chết mà vẫn không tin vào mắt mình sự thật hiển nhiên Sophia là một đứa ác … Đời